Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

Chương 566: Chữa mắt cho bà cụ




Tốc độ của Lý Phong nhanh như điện xẹt.
Cẩu Tử không kịp phản ứng.
Cả người Cẩu Tử nhìn như cái túi rách, bị Lý Phong đá bay ra xa.
“Bộp, hự!”
Tay Lý Phong dùng lực nhẹ nhàng.
Cùng với tiếng xương kêu răng rắc.
Lúc nãy Cẩu Tử còn giễu võ dương oai với bà cụ, nói rằng mình đã luyện được chân cứng như thép, có thể đạp vỡ cả tường.
Vậy mà mới chớp mắt, đôi chân cứng như thép của Cẩu Tử đã bị Lý Phong dùng năm ngón tay bóp gãy.
Kêu gào thảm thiết! Cẩu Tử kêu gào thảm thiết.
Lý Phong tiện tay ném Cẩu Tử sang bên cạnh, vẻ mặt lạnh lùng, chầm chậm bước qua người Cẩu Tử.
Cẩu Tử vội vàng hét lên với đám đàn em đứng bên cạnh: “Chúng mày còn ngây ra đó làm gì, xông lên cho tao!”
Khi nghe tiếng Cẩu Tử quát lớn, đám người này hung hăng dữ tợn này lập tức vung nắm đấm xông thẳng về phía Lý Phong.
Lý Phong ra tay rồi.
Tay anh nhẹ như cành liễu, cử chỉ nhẹ nhàng uyển chuyển.
Nhưng, mỗi đòn tung ra đều kèm theo tiếng xương kêu răng rắc.
Trong khoảng thời gian ngắn, mười mấy tên đàn em của Cẩu Tử đã nằm ngổn ngang dưới đất.
Cả tràn phòng tràn ngập tiếng kêu vô cùng thảm thiết.
Lúc này, ngoài cửa Trịnh Đại Lâm đứng ngây người ra.
Mặc dù anh ta sớm biết không đánh thắng được Lý Phong Nhưng không thể ngờ rằng, thực lực của Lý Phong lại mạnh những gì anh ta tưởng.
Mạnh quá.
Đây là con người sao? Trịnh Đại Lâm chưa từng thấy ai mạnh như Lý Phong.
Chính là chiêu thức vừa rồi, Trịnh Đại Lâm có thể xác định được ngay, cho dù là chiêu thức Long Trảo Thủ của chụ trì Thiếu Lâm Tự cũng không thể mạnh đến vậy! Đám người nằm trên đất kia đều được luyện tập trước đó.
Trước mặt Lý Phong, bọn họ chỉ giống như những củ cải non mới mọc lên khỏi mặt đất.
Bất kỳ ai cũng có thể chà đạp! Trịnh Đại Lâm liền chạy vào.
Anh ta bước nhanh đến bên cạnh bà cụ, an ủi bà cụ bằng giọng địa phương của họ.
Bà cụ nghe thấy tiếng của con trai mình, dần dần ổn định lại tinh thần.
Tiếp đó, Trịnh Đại Lâm liền nhìn thấy Lý Phong xách đám người nằm trên đất giống như xách đống đồ bỏ đi.
Vứt từng người từng người ra ngoài cửa sổ.
Mà nhà của Trịnh Đại Lâm ở tầng bốn! Xử lý xong xuôi, Lý Phong ngồi trước mắt bà cụ.
Anh nhìn thẳng vào mắt bà cụ.
Từ góc độ của Lý Phong, mắt bà cụ hình như có một lớp màng đục bao phủ lên con ngươi.
Sau khi anh nhìn thật tỉ mỉ liền nói với Trịnh Đại Lâm.
“Anh đi lấy một chậu nước nóng lại đây, cầm thêm một cái khăn mặt mới nữa”.
“Tốt nhất là khăn mặt màu trắng nhé”.
Khi Trịnh Đại Lâm nghe thấy Lý Phong muốn chữa mắt cho bà của mình, anh ta không tin tưởng.
Suy cho cùng, võ công của Lý Phong giỏi như vậy, nhưng nhìn thế nào đi nữa cũng không giống một bác sĩ.
Nhưng, lúc nãy Lý Phong nuốt giận ra tay giúp đỡ lại khiến cho Trịnh Đại Lâm có vài phần tin tưởng Lý Phong.
Rất nhanh, Trịnh Đại Lâm liền đem chậu nước nóng đặt ở bên cạnh.
Tiếp đó Trịnh Đại Lâm chứng kiến cảnh khiến cả đời anh ta không thể quên.
Lý Phong nhanh chóng cho tay vào chậu nước nóng.
Dưới sự quan sát của Trịnh Đại Lâm, anh ta vô cùng kinh ngạc phát hiện rằng tay Lý Phong nhìn vốn rất bình thường, vậy mà khi cho vào nước nóng lại phát sáng giống như một viên ngọc! Nhìn kỹ sẽ thấy bàn tay Lý Phong còn có phát ra tia sáng mong manh.
Tiếp đó, tay Lý Phong nhanh chóng nhấc lên khỏi chậu nước.
Lúc tay phải Lý Phong nhấc lên.
Năm ngón tay của anh bỗng cong lại đều tăm tắp và vảy nước.
Mỗi lần ngón tay Lý Phong vảy nước, đều có một giọt nước trong veo như ngọc bay ra.
Sau đó, bấm nhẹ vào huyệt vị bốn phía trên mắt bà cụ.
Suốt cả quá trình chưa đến vài giây.
Khi Trịnh Đại Lâm kịp phản ứng.
Lý Phong đã nhúng ướt khăn mặt, sau đó đưa vào tay Trinh Đại Lâm.
“Anh đắp khăn lên mắt cho bà”.
“Khoảng ba phút là có thể bỏ xuống”.
Trịnh Đại lâm làm theo hướng dẫn của Lý Phong.
Khi bỏ khăn mặt ra anh ta bất giác giật mình.
Bởi vì không biết từ lúc nào, chiếc khăn mặt trắng đã xuất hiện rất nhiều đốm đen.
Trịnh Đại Lâm nhìn lại vào mắt của bà mình, phát hiện màng đục trong con ngươi của bà đã không còn nữa.
Đồng thời, khi bà cụ chớp mắt, con ngươi luôn động đậy.
Đôi mắt này giống như vừa được ai đó lau cho sáng ngời.
Long lanh trong veo.
Bà cụ nói với Trịnh Đại Lâm vài câu bằng tiếng địa phương.
Đại ý là, mắt của bà đã khỏi rồi, có thể nhìn rõ ràng mọi thứ.
Lý Phong đứng bên cạnh nói rất bình thản.
“Bà cụ bị mắc một loại bệnh có vảy ở mắt”.
“Nhìn rất giống bệnh đục thủy tinh thể”
“Nhưng thực ra không giống nhau”.
“Nếu mù quáng để bác sĩ tiến hành phẫu thuật, có khả năng khiến thị lực của bà giảm sút, thậm chí sẽ bị mù!”
Trịnh Đại Lâm hoảng hốt.
“Bình thường chắc bà toàn ở trong nhà, không hay đi ra ngoài”.
“Anh là con trai, cần nghĩ cách để bà cụ đi lại nhiều hơn”.
Bây giờ giọng Lý Phong trở nên nghiêm túc, giống như một bác sĩ.
“Nơi ở cũ của bà trước đây khung cảnh chắc là non xanh nước biếc”.
“Đột nhiên chuyển đến thủ đô, mỗi ngày đều bị nhốt trong căn phòng chật chội.
“Về lâu về dài, mắt bà sẽ có vấn đề”.
Trịnh Đại Lâm không còn lời nào để nói, liền quỳ xuống trước mặt Lý Phong.
Lúc Trịnh Đại Lâm đang dập đầu trước mặt Lý Phong.
Lý Phong liền vẫy tay nhẹ một cái, một luồng khí khiến cho Trịnh Đại Lâm văng ra xa.
“Anh có sức dập đầu lạy tôi, chi bằng hãy quan tâm đến sức khỏe của mẹ anh đi”.
“Vâng!”
“Cám ơn anh!”
“Cám ơn ân nhân!”
Cùng lúc đó, ở bệnh viện phía nam thủ đô.
Lúc này Ngô Đức Khải đang ngồi trong phòng, đợi kết quả kiểm tra của Trương Gia Lương.
Bỗng nhiên thư ký hốt hoảng chạy vào.
“Cậu chủ, không xong rồi!”
“Không biết ở đâu xuất hiện một đám lưu manh”.
“Bọn chúng dùng dao khắc lên xe của cậu”.
“Cái gì?”
Ngô Đức Khải bật dậy khỏi ghế sofa.
Hắn trợn mắt, tát mạnh lên mặt người thư ký.
“Mẹ kiếp mày bị ngu à? Mày không nói với bọn nó tao là ai à?”
Một bên mặt của người thư ký bị tát sưng vù lên.
Anh ta ôm má, mặt tủi thân nói.
“Cậu chủ, tôi đã nói với bọn chúng rồi”.
“Nhưng bọn chúng nói, chưa từng nghe qua tên cậu bao giờ”.
“Còn nữa, hai bên vệ sĩ trong sẽ cũng bị đánh tơi tả”.
“Bây giờ đang nắm dài trên đất, không động đậy được nữa rồi”.
Ngô Đức Khải gầm giận dữ.
Hắn gạt người thư ký sang một bên, sau đó sải bước ra bãi đỗ xe.
Khi Ngô Đức Khải hùng hùng hổ hổ, nổi giận đùng đùng đi ra bãi đỗ xe.
Đúng là có mấy người, đang dùng dao vạch lên xe Bentley sang trong của hắn.
“Bọn chó má, chúng mày dám động vào xe của tao!”
Ngô Đức Khải gào lên giận dữ, chạy nhanh về phía chiếc xe!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.