Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

Chương 568: Cách tra tấn người 




khác Vừa rồi Hứa Hạo Nhiên chỉ lái với tốc độ sáu mươi bảy mươi.
Nếu như đi với tốc độ cao thì trời ơi, không biết cảm giác lúc đó sẽ như thế nào? Lúc này, Ngô Đức Khải không ngừng lắc đầu, toàn thân run rẩy.
Khi Hứa Hạo Nhiên đang nói chuyện điện thoại với Lý Phong, cậu ta cố tình bật loa ngoài.
Vì vậy, Ngô Đức Khải cũng nghe thấy giọng nói của Lý Phong.
Lúc Hứa Hạo Nhiên cúp máy.
Cậu ta cười hi hi nhìn Ngô Đức Khải.
“Lời của anh rể tôi chắc anh cũng nghe thấy rồi đúng không?”
“Không cần tôi phải nhắc lại đâu nhỉ?”
Hứa Hạo Nhiên ghé sát mặt tới, cười nham hiểm.
“Thật ra anh có thể không nói”.
“Nếu như anh không nói, tôi sẽ cho anh cảm nhận một chút, phóng như bay trên đường cao tốc là cảm giác như thế nào?”
Ngô Đức Khải run lên vì sợ hãi.
Dòng nước màu vàng đục lại chảy ra khiến Hứa Hạo Nhiên bất giác nhíu mày.
“Tôi nói này, anh có thể văn minh chút được không?”
“Nếu như anh cứ thế này, tôi sẽ đưa anh lên đường cao tốc thật đấy!”
Lời đe dọa của Hứa Hạo Nhiên rất có tác dụng.
Ngô Đức Khải lập tức dừng chảy nước đái.
Hắn run rẩy nói ra tất cả những thông tin mà hắn biết.
Hứa Hạo Nhiên không nhanh nhạy bằng Trịnh Tiểu Thụ.
Trong lúc Ngô Đức Khải đang nói, Trịnh Tiểu Thụ sử dụng điện thoại ghi âm lại mọi thứ.
Sau nghi nghe xong, Trịnh Tiểu Thụ lắc đầu, nói với Hứa Hạo Nhiên.
“Tôi nghĩ rằng anh ta nhất định vẫn chưa nói hết đâu”.
Hứa Hạo Nhiên càng lúc càng tiến mặt sát lại gần: “Hi hi hi”.
“Cậu Ngô à, con người anh không được thành thật lắm nhỉ”.
Ngô Đức Khải khóc không ra nước mắt.
“Tôi thật sự chỉ biết những chuyện này thôi”.
“Còn lại các cậu trực tiếp đến văn phòng của Trương Gia Lương kiểm tra là được rồi”.
“Trong máy tính của ông ta, có thông tin liên lạc của tất cả các nhà cung cấp của nhà họ Tiền”.
Hứa Hạo Nhiên và Trịnh Tiểu Thụ nhìn nhau.
Thấy Trịnh Tiểu Thụ gật đầu, Hứa Hạo Nhiên mỉm cười đưa tay ra, vỗ nhẹ vào khuôn mặt đang tái nhợt vì sợ hãi của Ngô Đức Khải.
“Này, thật ra tôi vẫn hi vọng anh nói dối tôi đấy”.
“Nếu như anh nói dối, vậy tôi có thể tiếp tục lái xe đến Thiên Môn rồi”.
“Oa, tốc độ trên làn đường cao tốc có thể đạt tới một trăm tám mươi km trên giờ đó!”
Ngô Đức Khải tái mét mặt vì sợ hãi, không ngừng nói: “Tôi không có lừa cậu, những gì tôi nói đều là thật!”
Sau đó, Hứa Hạo Nhiên và Trịnh Tiểu Thụ ném Ngô Đức Khải sang bên vệ đường.
Hai người nhanh chóng lái xe rời đi.
Trịnh Tiểu Thụ lúc này đột nhiên nghĩ ra gì đó, hỏi Hứa Hạo Nhiên.
“À, đúng rồi, hình như chúng ta vẫn chưa đưa quần áo cho anh ta”.
“Hi hi, anh rể tôi nói rồi, người ta là cậu chủ Ngô, trong nhà không có gì ngoài tiền, chẳng lẽ còn cần loại quần áo này sao?”
Hứa Hạo Nhiên nhìn vào kính chiếu hậu, thấy cơ thể trần như nhộng của Ngô Đức Khải, nụ cười trên mặt càng lúc càng xấu xa.
Trịnh Tiểu Thụ ngồi ở ghế phụ đột nhiên phát hiện, đi theo Lý Phong dường như là một chuyện rất thú vị! .......
Sáng sớm hôm sau, tòa nhà của tập đoàn Tiền Thị.
“Chào chủ tịch!”
“Chào chủ tịch!”
“Chào chủ tịch!”
Tiền Phủ Cương xuống xe, vừa đi được vài bước, vài nhân viên đứng từ xa cung kính cúi chào ông ta.
Tiền Phủ Cương hơi ngẩng đầu lên, sải bước về phía trước.
Ông ta rất hưởng thụ cảm giác được chú ý và kính trọng này.
Ông ta vốn dĩ chỉ là một người có thân phận nhỏ trong nhà họ Sở.
Bởi vì chị gái của ông ta kết hôn với cậu tư nhà họ Sở.
Vì vậy ông ta mới có thể một bước lên trời như vậy.
Trong những năm qua, ông ta đã cống nộp toàn bộ số tiền hàng tháng kiếm được bằng nhiều cách bẩn thỉu khác nhau cho nhà họ Sở.
Chính vì như vậy ông ta mới có thể thuận lợi tác oai tác quái ở thủ đô.
Chỉ cần có nhà họ Sở chống lưng cho thì dù là ở đất thủ đô ngọa hổ tàng long này, ông ta vẫn có thể hô mưa gọi gió! Tiền Phủ Cương ngẩng cao đầu, bước vào thang máy dành riêng cho chủ tịch.
Khi cửa thang máy sắp đóng lại.
Đột nhiên có một tiếng bước chân rất nhanh truyền tới.
Ngay sau đó, một bàn tay nhanh chóng thò vào giữa cửa thang máy đang chuẩn bị đóng lại.
Cửa thang máy trực tiếp kẹp chặt bàn tay vừa mới xuất hiện này.
Tuy nhiên, chủ nhân của bàn tay này sau khi bị thang máy kẹp chặt.
Lại không phát ra tiếng kêu gào thảm thiết nào.
Chờ cửa thang máy tự động mở lại.
Tiền Phủ Cương ngạc nhiên.
Ông ta nhìn thấy khuôn mặt Trương Gia Lương đã hoàn toàn biến dạng vì đau.
Có câu tay đứt ruột xót, khoảnh khắc cửa thang máy kẹp chặt ngón tay ông ta, không cách nào có thể diễn tả nỗi đau này bằng lời được.
Tuy nhiên, dù đau đến thế nào.
Trương Gia Lương cũng không hét lên được bất kỳ âm thanh nào.
Hôm qua ông ta đã đến bệnh viện kiểm tra.
Điều khiến ông ta kinh hãi là ngay cả các thiết bị công nghệ cao cũng không phát hiện được nguyên nhân ông ta bị mất giọng? Vốn dĩ hôm nay ông ta lại phải tới bệnh viện để khám.
Tuy nhiên, bây giờ đã xảy ra một chuyện vô cùng lớn.
Ông ta phải kịp thời báo tin tức này cho Tiền Phủ Cương.
Nếu không thì cả tập đoàn bọn họ sẽ xong đời! Trương Gia Lương vội vàng xông vào thang máy.
Bởi vì ông ta không thể nói được.
Ông ta chỉ có thể lấy điện thoại di động ra, đưa cho Tiền Phủ Cương xem đoạn văn bản đã được gõ xong từ trước.
Lúc đầu Tiền Phủ Cương cảm thấy hơi khó hiểu.
Nhưng khi ông ta nhìn thấy nội dung trong điện thoại, lông mày ông ta giật giật, tóc dựng ngược lên, ông ta tức giận hét lớn! “Khốn kiếp!”
Tiền Phủ Cương đá mạnh vào bụng Trương Gia Lương khiến ông ta bay ngược ra ngoài.
Trương Gia Lương trượt hơn mười mét trên sàn đá cẩm thạch nhẵn bóng trước khi va vào tường, rồi sau đó mới dừng lại.
Tiền Phủ Cương tức giận bước ra khỏi thang máy.
Lúc này, vẻ mặt ông ta giống như muốn giết người! Ánh mắt ông ta nhìn chằm chằm vào Trương Gia Lương.
Ánh mắt như muốn ăn thịt người.
“Hai tên phế vật vô dụng!”
“Có mỗi chuyện nhỏ như vậy cũng làm không xong, ngược lại còn bị người ta đâm cho một nhát!”
Lúc này, Tiền Thiều Phong tình cờ bước từ ngoài sảnh vào cùng với một nữ thư ký gợi cảm yểu điệu.
Ngay khi nhìn thấy sắc mặt của Tiền Phủ Cương, anh ta vội vàng đẩy thư ký sang một bên.
Sau đó nhanh chóng chạy đến trước mặt Tiền Phủ Cương.
“Bố, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Em họ con bị những kẻ đến từ nơi khác kia uy hiếp!”
“Nó đã khai ra tất cả thông tin về các nguồn cung cấp nguyên liệu của chúng ta ra rồi!”
Khi nghe xong chuyện này, Tiền Thiều Phong liền bật cười: “Chuyện nhỏ ấy mà, bố đừng tức giận”.
“Những kênh phân phối và nhà cung cấp đó đã hợp tác với tập đoàn chúng ta một thời gian dài rồi”.
“Bọn chúng đã bị phụ thuộc vào chúng ta rồi”.
“Rời xa tập đoàn chúng ta, đám người đó còn có thể kiếm tiền ở đâu được chứ?”
“Toàn bộ khu vực thủ đô và các vùng lân cận, ngoại trừ nhà họ Tiền chúng ta, ai có thể tiêu thụ sản lượng lớn như vậy được?”
Lời của Tiền Thiều Phong, Tiền Phủ Cương đương nhiên hiểu rõ.
Tiền Phủ Cương hiểu rất rõ các kênh phân phối và nhà cung cấp thực phẩm này căn bản không thể tách rời khỏi tập đoàn bọn họ được.
Chỉ là đám người Lý Phong làm như vậy đồng nghĩa với việc trèo lên đầu ông ta ngồi.
Cục tức này, Tiền Phủ Cương làm sao có thể nuốt trôi được?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.