phải chết Tiền Phủ Cương gầm lên giận dữ! Không ngờ được! Không thể ngờ được! Nhóm người từ nơi khác đến mà ông ta vẫn luôn khinh thường lại là người của tập đoàn Lăng Tiêu! Hoảng sợ! Tiền Phủ Cương thật sự hoảng sợ! Nếu chỉ là một tập đoàn bình thường, ông ta sẽ không thèm để mắt tới.
Nhưng tập toàn Lăng Tiêu thì khác.
Bọn chúng quá mạnh, quá nguy hiểm! Không được! Tuyệt đối không thể để bọn chúng mở nhà hàng ở thủ đô được! Tiền Phủ Cương xoay người, lập tức rời đi.
Tiền Thiều Phong lúc này không cảm thấy có một chút hoảng loạn nào, anh ta biết rằng chỉ cần ‘kiếm Huyết’ ra tay.
Đám người đó nhất định sẽ chết chắc! Cùng lúc đó ở biệt thự của Ngô Đức Khải.
Ngô Đức Khải ngồi trên ghế sofa, cả người run lên, mặt mày tái xanh.
Kể từ lúc hắn ‘khỏa thân’ chạy về nhà, hắn không dám bén mảng ra ngoài nửa bước.
Bây giờ hắn đang vô cùng căm phẫn, trong người ngập tràn hận thù.
Hắn muốn giết người.
Suy nghĩ duy nhất của hắn lúc này là băm vằm đám người Lý Phong ra thành trăm mảnh.
Lúc này, có tiếng gõ cửa.
Ngô Đức Khải rống to: “Cửa không khóa, vào đây cho tôi”.
Sau đó, Vương Cường dẫn theo một nhóm đàn em đi nhanh đến trước mặt Ngô Đức Khải.
“Ông chủ, tôi đã gọi tất cả mọi người tới rồi”.
“Bây giờ chỉ cần mệnh lệnh của anh, tôi sẽ lập tức dắt người đến san bằng cái nhà hàng Bách Vị Nguyên đó, sau đó băm vằm những kẻ trong đó ra thành trăm mảnh!”
Ngô Đức Khải nhìn chằm chằm Vương Cường.
Hắn nhặt một bức ảnh đã được in ra ở bên cạnh chiếc ghế, ném cho Vương Cường.
“Đưa người phụ nữ này đến chỗ tôi, còn những người lại thì giết hết đi”.
Khoảnh khắc Vương Cường nhìn thấy tấm ảnh trên mặt đất, hai mắt gã sáng lên, người đâu mà đẹp quá! Con ngươi trong mắt Vương Cường đảo quanh một vòng.
Gã không nói thêm lời nào, lập tức dắt người vội vàng rời đi.
Năm chiếc xe tải phóng nhanh trên đường phố! Vương Cường ngồi trên chiếc xe đầu tiên, cứ nhìn chằm chằm vào ảnh của Hứa Mộc Tình.
Tên đàn em bên cạnh vừa nhìn đã thốt lên: “Oa, đại ca à, người phụ nữ này đẹp quá đi!”
“Thảo nào ông chủ của chúng ta cứ luôn thầm thương trộm nhớ người phụ nữ này”.
“Em còn nghĩ là đám đàn bà õng ẹo cơ”.
“Không ngờ rằng người phụ nữ này lại trông xinh đẹp như vậy, cứ như tiên nữ từ trên trời rơi xuống ấy”.
Một tên đàn em khác nói với Vương Cường: “Đại ca! Người phụ nữ này trông xinh đẹp như vậy”.
“Anh nói xem hay là chúng ta bắt về đây, sau đó bán cho ông chủ khác, có thể sẽ kiếm thêm được nhiều tiền hơn đấy”.
Lúc này, Vương Cường không nói gì.
Nhưng trong ánh mắt sáng rực của gã hiện lên sự tham vọng! Thường ngày, Vương Cường ngoài làm một số việc bẩn thỉu cho Ngô Đức Khải, đồng thời hắn còn ‘kinh doanh’ cơ thể của phụ nữ.
Vương Cường rất giỏi trong việc nắm bắt các nguồn lực xung quanh mình.
Gã biết rất rõ một người phụ nữ đẹp thì có ý nghĩa gì? Vì vậy, chỉ cần là người phụ nữ mà gã nhìn trúng, gã nhất định sẽ dùng mọi cách để bắt về.
Sau đó, kiếm chút lợi ích từ cơ thể của những người phụ nữ này.
Đối với gã, cách kiếm tiền này nhanh hơn nhiều so với làm việc cho người khác.
Khoảnh khắc nhìn thấy hình của Hứa Mộc Tình, gã đã nảy ra ý định coi Hứa Mộc Tình là của riêng mình, sau đó bán cô đi như bán một món hàng.
Chẳng mấy chốc bọn chúng đã đến nhà hàng Bách Vị Nguyên rồi.
Vương Cường là một tay già đời.
Gã sẽ không vội vàng dắt người xông vào.
Thay vào đó, gã sẽ để một tên đàn em âm thầm quan sát.
Sau đó, bọn chúng vòng ra cửa sau.
Lúc này, tình cờ có một nhân viên phục vụ xách mấy túi rác từ cửa sau bước ra.
Vương Cường đứng trong góc, nháy mắt với hai tên đàn em bên cạnh.
Cả hai lập tức lao tới, một người bịt miệng nhân viên phục vụ, người kia trói hai tay nhân viên phục vụ đó lại.
Hai tên đàn em kéo người phục vụ đó đến trước mặt Vương Cường.
Vương Cường đang cầm một con dao găm trong tay.
Gã dùng lưỡi dao sắc bén chà vào mặt nhân viên phục vụ hai lần, khiến cho nhân viên phục vụ đó sợ đến mức toàn thân run lẩy bẩy.
“Cậu nhóc, nếu như cậu thành thật trả lời câu hỏi của tôi, cậu có thể an toàn rời đi”.
“Nhưng nếu như cậu dám lừa tôi, tôi sẽ dùng con dao này khoét từng miếng thịt trên người cậu!”
Nhân viên phục vụ gật đầu lia lịa.
Vương Cường cầm ảnh Hứa Mộc Tình lên hỏi: “Người phụ nữ này là ai?”
“Cô ấy là….sếp của tôi”.
Vương Cường hỏi tiếp: “Cô ta giờ đang ở đâu?”
“Các anh, sếp của tôi là người rất tốt, anh đừng động đến cô ấy có được không?”
Vương Cường cười lạnh một tiếng, con dao găm trong tay gã trực tiếp kề sát vào cổ nhân viên phục vụ.
“Tao không đụng vào cô ta à, vậy tao đụng vào mày nhé, được không?”
“Không ạ, không ạ!”
Nhân viên phục vụ bị uy hiếp, cậu ta miễn cưỡng dắt đám người này đi vào từ cửa sau.
Nhờ có nhân viên phục vụ chỉ đường, nhóm người này rất nhanh đã đến một căn phòng.
Trên cửa phòng có tấm biển ghi ‘văn phòng giám đốc’.
Vương Cường nhìn thấy liền lập tức đẩy nhân viên phục vụ ra, giơ chân lên và đá mạnh vào cửa.
“Bụp!”
Khi cánh cửa văn phòng giám đốc bị đạp tung, Vương Cường dẫn người xông vào.
Khi cả đám vừa xông vào, nhân viên phục vụ đứng ở cửa, đưa tay ra, từ từ đóng cửa lại.
Đồng thời, khóe miệng cậu ta khẽ nhếch lên.
Nhân viên phục vụ này không phải là ai khác mà chính là Hứa Hạo Nhiên.
Trịnh Đại Lâm và Dương Thiện Tề đã ở trong phòng đợi rất lâu rồi! “Bụp!”
“Á!”
“Chúng mày là ai? Á á á!”
“Đại ca, anh mau chạy đi, á á á!”
“Hai vị đại ca này, có gì thì từ từ nói, tôi là Vương Cường, tôi là á á á á á!”
Trong phòng liên tục vang lên tiếng la hét, Hứa Hạo Nhiên ở ngoài cười chế nhạo.
“Một đám ngu xuẩn, dựa vào lũ rác rưởi chúng mày mà dám khiêu chiến với anh rể tao!”
“Anh rể tao đã đoán được từ lâu rồi, rằng chúng mày nhất định sẽ đến!”
Một lúc sau.
Cánh cửa sau của Bách Vị Nguyên lại mở ra.
Một nhóm đàn ông cường tráng lần lượt kéo theo những chiếc bao tải đi ra.
Thỉnh thoại lại có vệt máu chảy ra từ những chiếc bao.
Bọn họ chất những bao tải này lên xe như những bao rác.
Trịnh Đại Lâm dắt theo hơn chục anh em, lái chiếc xe tải này đến biệt thự của Ngô Đức Khải.
Xong việc, Hứa Hạo Nhiên cười hi hi đi vào phòng của Lý Phong.
Lúc này, Lý Phong đang cầm một tập tài liệu trên tay, xem một cách chăm chú.
Dáng vẻ này của Lý Phong khiến Hứa Hạo Nhiên có chút tò mò.
Những tài liệu này được in ra từ máy tính của Trương Gia Lương.
Hứa Hạo Nhiên thấy, trong đó chỉ toàn là những chuyện vặt vãnh hàng ngày.
Nhưng Lý Phong lại đặc biệt quan tâm đến một tập tài liệu.
Từ sau khi tập tài liệu này được in ra, Lý Phong vẫn luôn chăm chú xem rất cẩn thận.
Thường ngày, Lý Phong không quan tâm những chuyện công việc.
Đây là lần đầu tiên Hứa Hạo Nhiên nhìn thấy Lý Phong hứng thú với một thứ gì đó.
“Anh rể, anh đang xem gì thế?”
Nhìn thấy Hứa Hạo Nhiên bước vào, Lý Phong liền xé những tài liệu này ra thành nhiều mảnh.
Anh nhìn có vẻ rất thơ ơ, ném những tập tài liệu này vào thùng rác, hỏi Hứa Hạo Nhiên: “Đã giải quyết xong hết chưa?”
“Giải quyết xong hết rồi, đúng như những gì anh nói”.
“Bọn chúng vào từ cửa sau”.
Lý Phong khẽ gật đầu, sau đó đứng lên.
“Anh rể, anh đi đâu vậy?”