một người Lúc Vương Tiểu Thất đi đến trước mặt Muto Kenjiro, tay phải của cậu ta bất giác run lên.
Chiêu vừa rồi, có thể nói Vương Tiểu Thất đã dùng hết sức, cũng là chiêu thức nhanh nhất, ác nhất của cậu ta từ trước đến nay.
Vương Tiểu Thất nhìn Muto Kenjiro, lạnh lùng nói.
"Đại ca của tôi nói, anh ấy đã cảnh cáo mấy người từ lâu, mảnh đất Hoa Hạ này không phải là nơi mấy người có thể đặt chân lên".
"Chúng tôi chào đón các ông đến đây du lịch nhưng không chào đón các ông mang vũ khí đến đất nước chúng tôi".
"Nếu không người nào đến sẽ giết người đấy".
Đến lúc này, Muto Kenjiro mới giật mình.
Ông ta muốn nói chuyện nhưng lại không mở miệng được.
Ông ta hối hận.
Nhưng đã muộn rồi.
Giờ ông ta mới biết kẻ địch của mình là người không thể dây vào.
Kẻ địch mạnh như vậy, mạnh đến mức gia tộc của bọn họ cũng không thể chống lại.
Thậm chí có thể nói, cho dù tất cả các thế gia của Đảo Quốc đến đây cũng không thể nào đánh thắng.
Kết cục cuối cùng của bọn họ chỉ có một.
Chết! Nhưng giờ tất cả đã quá muộn.
Cùng lúc đó, ở tứ hợp viện nhà họ Lý.
Đây từng là nơi sinh sống rất đơn giản, hạnh phúc của một nhà bốn người.
Cũng khác với các gia tộc lớn khác ở thủ đô.
Mặc dù tứ hợp viện có nhiều phòng.
Nhưng không có nhiều người làm lắm.
Ngoài quản gia Lý Lâm thì cũng chỉ có ba người làm thôi.
Mà giờ cũng chỉ còn Lý Tấn và Lý Lâm ở đây thôi.
Sáng sớm hôm nào Lý Tấn cũng mặc một bộ quần áo đơn giản ra ngoài.
Ông ta mua sữa đậu nành, bánh quẩy và bánh bao súp ở ngõ nhỏ bên cạnh, vừa đi vừa chào hỏi người đi đường.
Bao nhiêu năm nay Lý Tấn đều sống như thế.
Lý Tấn vừa bước vào cửa, một chiếc xe con màu đen bỗng dừng lại sau lưng ông ta.
Ngoài chiếc xe màu đen còn có mấy chiếc xe khác theo sau.
Lý Tấn hơi sững người, ông ta quay lại nhìn.
Cửa chiếc xe sang màu đen mở ra.
Viên Điền Hồng ăn mặc chỉnh tề, mặt mày tươi cười từ trên xe bước xuống.
Viên Điền Hồng ngửa đầu, đứng từ xa nhìn Lý Tấn.
"Lý Tấn, lâu rồi không gặp".
Lý Tấn đưa bánh quẩy và sữa đậu mình mới mua cho Lý Lâm đang vội vàng chạy tới.
Sau đó vừa ăn bánh bao súp vừa cười nhìn Viên Điền Hồng.
"Viên mập này, hình như hôm qua chúng ta mới gặp nhau mà".
"Tôi thấy ông vẫn còn trẻ mà sao mắc bệnh Alzheime sớm thế?" "Thế thì hỏng, có bệnh thì phải chữa sớm".
"Nếu không gia tộc các ông không có người kế thừa đâu".
Nói xong, Lý Tấn lại nhét thêm một cái bánh bao súp vào trong miệng mình.
"Hừ!" Viên Điền Hồng lạnh lùng hừ một tiếng.
"Không ngờ ông chết đến nơi rồi mà vẫn còn nhanh mồm nhanh miệng gớm".
"Ông nghĩ cái mánh khóe rẻ tiền đấy của ông làm tôi tức được chắc?" Mặt Viên Điền Hồng khinh khỉnh, đồng thời còn có vẻ hả hể cười trên nỗi đau của người khác.
"Vừa nãy ông nói đến chuyện người nối nghiệp hả".
"Gia tộc Viên Thị chúng tôi không thiếu người, mà cháu trai tôi mấy năm trước đã được tôi chọn là người thừa kế rồi".
"Cháu tôi là người đứng đầu bốn cậu ấm ở thủ đô này đấy".
"So sánh với thằng con ông đúng là khác một trời một vực".
"Nhưng ông cũng không cần phải lo lắng chuyện người nối nghiệp của gia tộc Lý Thị đâu".
"Bởi vì hết hôm nay gia tộc các ông sẽ bị xóa sổ khỏi thủ đô thôi".
Vừa nói, Viên Điền Hồng vừa phóng ra sát khí mãnh liệt trên người mình.
Đồng thời người của ông ta cũng nhao nhao xông đến.
Vừa vây quanh bảo vệ Viên Điền Hồng vừa phóng thẳng sát khí về phía Lý Tấn và Lý Lâm.
Lúc này, trên người Lý Lâm cũng phóng ra luồng sát khí mạnh mẽ.
Ông ấy giống như mũi tên đã lên dây.
Chỉ cần Lý Tấn nói một tiếng, cao thủ cấp Vương như Lý Lâm sẽ không chút sợ hãi lao thẳng về phía kẻ địch.
Lý Tấn giơ tay chỉ vào những cao thủ đang hùng hổ của nhà họ Viên, cười nói với Viên Điền Hồng.
"Viên mập này, sao ông càng sống càng tụt lùi thế".
"Cái đám người tép riu bên cạnh ông dùng để trưng bày đấy hả".
Viên Điền Hồng lạnh lùng cười.
"Chỉ bằng bọn họ đương nhiên không đủ".
"Tôi nói với ông từ lâu rồi, từ trước đến nay làm chuyện gì tôi cũng tính toán kĩ càng".
"Nếu không có gì đảm bảo, hôm nay sao tôi lại đứng ở đây chứ?" Lúc này, Lý Tấn đã ăn xong tầm hai mấy cái bánh bao súp rồi.
Ông ta lấy sữa đậu nành trong tay Lý Lâm, chọc thúng lớp màng bên trên rồi bắt đầu hút.
"Đã thế ông gọi hết đồng bọn ra đây đi?" "Đừng có để tôi ăn sáng xong rồi mà chưa thấy bọn họ đâu nhé".
Viên Điền Hồng hơi cau mày.
Biểu hiện của Lý Tấn làm ông ta thấy nghi ngờ.
Đồng thời ông ta cũng thấy hơi lạ.
Sao Muto Kenjiro
- cao thủ hàng đầu gia tộc Muto còn chưa đến? Viên Điền Hồng quay sang nói với quản gia của mình.
"Ông mau gọi cho Muto Kenjiro hỏi xem bọn họ đến đâu rồi?" "Còn đội Hắc Phong nữa, sao vẫn chưa thấy đến nữa?" Viên Điền Hồng vừa dứt lời.
Lúc này có một đứa nhóc đi xe ba bánh, xiêu xiêu vẹo vẹo đạp đến.
Tay nó cầm một cái kẹo mút.
Vừa vui vẻ liếm kẹo vừa lấy một tờ giấy nhàu nát từ trong túi ra đưa cho Viên Điền Hồng.
Viên Điền Hồng vẻ mặt dè bỉu nhìn đứa nhóc, không giơ tay lấy.
Nhưng quản gia vội cầm lấy tờ giấy trong tay nó.
Lúc ông ta nhìn thấy mấy chữ viết tay trên tờ giấy thì cau mày.
Viên Điền Hồng hỏi: "Trên đấy viết gì thế?" "Ông chủ, trên này viết biển số xe".
"Sau đó có một dòng chữ viết, đặc sản Ninh Châu đã gửi đến, hãy kiểm tra và nhận".
Quản gia vừa nói xong thì điện thoại của Viên Điền Hồng reo lên.
Là điện thoại của em trai Viên Điền Hồng gọi tới.
Viên Điền Hồng không ngờ trong thời khắc mấu chốt này, người em trai vẫn luôn nhàn rỗi của ông ta lại gọi đến.
Ông ta vừa mới ấn nghe, đầu dây bên kia đã truyền đến tiếng thở gấp, rối loạn và đầy sợ hãi của một người đàn ông.
Nghe giống như tiếng khóc vậy.
"Anh cả, anh cả, anh nhất định phải báo thù cho con em".
Đôi lông mày của Viên Điền Hồng nhíu lại.
Em trai ông ta có hai đứa con.
Đứa lớn là Viên Lịch Hành, cũng là hy vọng của nhà họ Viên trong tương lai.
Đứa nhỏ là một thằng bất tài vô dụng, cả ngày chỉ biết lái xe sang, chơi gái.
Trong mắt Viên Điền Hồng, đứa cháu nhỏ của ông ta không làm nên việc lớn, cho dù có chết ông ta cũng mặc kệ.
Viên Điền Hồng lạnh lùng nói: "Lúc trước anh nói với em rất rõ ràng rồi".
"Ngày thường phải em để ý đứa con út, đừng có để nó đi gây chuyện".
"Anh cả ơi, không phải, không phải đâu".
"Là Lịch Hành, Lịch Hành chết rồi".
"Thằng bé chết ở một cái bẫy trong mộ cổ, nó chết thảm lắm anh ơi".