Viên Điền Hồng đột nhiên sửng sốt! Cho đến giờ phút này, ông ta mới nhận ra Lý Phong trước mặt không còn là tên phế vật của năm nào nữa! Ông cũng không phải là Lý Tấn! Càng không phải là một kẻ mạnh trẻ tuổi sâu không lường được! Viên Điền Hồng có một mạng lưới thông tin rất lớn.
Nhưng cho đến nay, vẫn chưa có cách nào có thể hiểu rõ về Lý Phong.
Mà lúc này, ánh mắt sắc bén của Lý Phong khiến toàn thân Viên Điền Hồng chấn động.
Ông ta biết nếu Lý Phong thật sự muốn ra tay thì mấy trăm người trong nhà họ Viên ông ta cũng không sống nổi! Lúc này, Viên Điền Hồng lập tức đưa ra quyết định.
Đột nhiên lao về phía Lý Phong! Lúc này, Viên Điền Hồng tràn đầy khí lực mạnh mẽ.
Ông ta định sống chết với Lý Phong! Cho dù không đánh lại được Lý Phong, chỉ cần chết trong tay Lý Phong, thì món nợ của quá khứ có thể được xóa bỏ! Tuy nhiên, cho dù Viên Điền Hồng có cố gắng hết sức để tấn công Lý Phong.
Thì ở trước mặt Lý Phong, ông ta vẫn chả khác nào đứa trẻ đang đùa giỡn cả.
Nắm đấm vung tới nhanh chóng bị Lý Phong nắm lấy, năm ngón tay đang mở rộng của Lý Phong đột nhiên nắm lại.
"Rắc!" "Á!!" Hét lên thảm thiết! Chỉ với một đòn, Lý Phong đã bóp nát cả năm ngón tay phải của Viên Điền Hồng! Tay phải Lý Phong đột nhiên đưa ra, nắm lấy cổ của Viên Điền Hồng, nhấc cả người ông ta lên khỏi mặt đất.
"Viên béo, tôi cho ông một cơ hội cuối cùng".
Chủ nhân của tứ đại thế gia ở thủ đô, lúc này ở trước mặt Lý Phong thật giống một tên phế vật chói gà không chặt! Ngay cả khi đã sắp chết ngạt.
Cho dù hiện tại toàn thân đã không còn sức lực để chống cự.
Viên Điền Hồng vẫn không xin tha.
Ông ta nhìn Lý Phong bằng ánh mắt vô cùng lạnh lùng.
Cổ họng bị bóp chặt, ông ta chỉ có thể phát ra một giọng nói rất khàn.
"Đừng phí sức với tao làm gì".
"Thay vì hỏi tao, mày có thể đi hỏi con rùa rụt cổ đứng bên cạnh kia kìa!" Lý Phong không quay đầu lại, đương nhiên anh biết con rùa mà Viên Điền Hồng đang nói đến chính là Lý Tấn.
Nếu có thể nhận được câu trả lời từ Lý Tấn, Lý Phong đâu cần phí sức như thế.
Ngay khi Lý Phong đang định hỏi thêm Viên Điền Hồng, một tiếng la chói tai cách anh không xa đột nhiên vang lên.
"Anh Phong, đừng!" Viên Đa Đa đến rồi! Hứa Hạo Nhiên và Viên Đa Đa cùng chạy đến.
"Anh rể, có chuyện gì chúng ta từ từ nói".
"Tuy rằng lão già này rất xấu xa nhưng dù sao ông ta cũng là bố của Đa Đa!" Dù họ đứng ở hai phe khác nhau.
Và Hứa Hạo Nhiên suýt chút nữa đã bị giết bởi người do Viên Điền Hồng phái đến.
Nhưng lúc này, Hứa Hạo Nhiên chỉ có thể đứng về phía Viên Đa Đa và không ngừng can ngăn Lý Phong.
"Anh Phong, làm ơn! Làm ơn đừng làm hại bố em".
Đối mặt với lời cầu xin của Viên Đa Đa, Lý Phong khẽ thở dài, khẽ nới lỏng năm ngón tay.
Nhìn thấy Viên Điền Hồng thoát khỏi bàn tay của Lý Phong, Viên Đa Đa vội chạy đến và đứng trước mặt Viên Điền Hồng.
Cô ấy chặn đường Lý Phong, với ý đồ rất rõ ràng.
Cô ấy không muốn Lý Phong làm hại bố ruột của mình một lần nữa.
Bao năm qua, Viên Điền Hồng đã làm rất nhiều điều xấu, Viên Đa Đa ít nhiều cũng biết.
Mặc dù, trong lòng cô ấy không thích bố mình làm loại chuyện này.
Nhưng bản thân cô ấy không có khả năng thay đổi.
Mà giờ đây, Viên Điền Hồng đã gặp quả báo vì những việc mình đã gây ra.
Là con gái, vào lúc này Viên Đa Đa chỉ có thể tiếp tục cầu xin lòng thương xót! Lý Phong nhìn Viên Đa Đa, người đã đi theo anh từ khi còn nhỏ.
Viên Đa Đa trong mắt anh như em gái ruột của mình vậy.
Anh không thể ra tay làm hại bố của Đa Đa được.
"Anh Phong, làm ơn tha cho bố em".
"Em đã quyết định rồi.
Em và bố hôm nay sẽ rời thủ đô".
"Chúng em sẽ đến Mễ, nhà họ Viên từ nay về sau sẽ không bao giờ đối đầu với mọi người nữa".
Nghe Viên Đa Đa nói vậy, Viên Điền Hồng hiển nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Con đang nói cái gì vậy?" Từ lâu, trong mắt Viên Điền Hồng, Viên Đa Đa chỉ là một cô công chúa nhỏ được ông ta nuông chiều thôi.
Cô ấy cũng như những cô con gái của hầu hết các gia tộc khác, đều chỉ chăm chăm làm đẹp, sắm sửa.
Viên Đa Đa trước giờ chưa từng hỏi đến công việc kinh doanh của gia tộc.
Theo nhận thức của Viên Điền Hồng, Viên Đa Đa thậm chí không biết gia tộc mình kinh doanh nhưng mặt hàng nào.
Nhưng những gì Viên Đa Đa nói đã hoàn toàn phá vỡ nhận thức của Viên Điền Hồng.
"Em đã bán hầu hết các cơ sở kinh doanh của nhà họ Viên".
"Gia tộc chúng em ngày hôm nay sẽ thông báo rút khỏi hàng ngũ tứ đại gia tộc ở thủ đô".
"Đồng thời, tất cả các khoản tiền sẽ được chuyển ra nước ngoài".
"Hầu hết các thành viên trong gia tộc cũng đã lần lượt rời đi rồi".
"Chúng em sẽ không gây rắc rối cho mọi người nữa".
Viên Điền Hồng chết lặng nhìn con gái.
Sự ngạc nhiên tràn ngập trong mắt ông ta.
Còn ngạc nhiên hơn với lúc nhìn thấy sức mạnh kinh người của Lý Phong vừa rồi! Từ lâu, Viên Điền Hồng đã tập trung sự chú ý của mình vào Viên Lịch Hành và con cháu của gia tộc khác.
Về việc kinh doanh của gia đình, Viên Đa Đa gần như hoàn toàn bị bỏ qua.
Nhưng những gì Viên Đa Đa nói vừa rồi đã chứng minh cho Viên Điền Hồng thấy.
Viên Đa Đa không hề kém cạnh Viên Lịch Hành.
Bởi vì mọi thứ mà Viên Đa Đa đã làm hoàn toàn dựa trên lợi ích của gia tộc.
Bây giờ 70% lực lượng của nhà Viên đã bị tàn phá.
Đặc biệt, sự sụp đổ tập thể của đội Hắc Phong đồng nghĩa với việc gia tộc nhà họ Viên không còn có thể trở thành tứ đại thế gia ở thủ đô nữa.
Nếu lúc này họ Viên vẫn cố chấp chiếm cứ tài nguyên ban đầu.
Khi đó gia tộc họ nhất định sẽ bị các gia tộc hạng nhất khác phản công và công kích.
Khi đó mới là tan cửa nát nhà thực sự.
Viên Đa Đa có thể chuyển tất cả các công việc kinh doanh của gia tộc ra nước ngoài trong một thời gian ngắn như vậy.
Điều này cho thấy cô ấy đã chuẩn bị từ rất lâu rồi.
Nói cách khác, cô ấy từ lâu đã biết Lý Phong rất mạnh!! Lý Phong không nói thêm gì nữa, xoay người đi về phía con hẻm anh đi tới ban nãy.
Từ đầu đến cuối, Lý Phong không thèm nhìn Lý Tấn lấy một lần.
Lý Phong vừa đi vừa thờ ơ nói.
"Vì các người không nói gì, vậy thì tôi chỉ có thể hỏi từng nhà một".
Với sự rời đi của Lý Phong, khung cảnh rơi vào sự im lặng chết chóc.
Viên Đa Đa và Hứa Hạo Nhiên nhìn nhau.
Viên Đa Đa nhờ quản gia dìu Viên Điền Hồng lên xe.
Cô ấy và Hứa Hạo Nhiên đi đến góc phố.
Hai người nhìn nhau.
Đôi mắt của Viên Đa Đa ầng ậng nước.
"Em xin lỗi".
Viên Đa Đa lên tiếng trước.
"Em e rằng em không thể thực hiện lời hứa trước đây của chúng ta được".
Hứa Hạo Nhiên dường như đã biết Viên Đa Đa sẽ nói gì tiếp theo.
Cậu ta mở hai tay ra và ôm Viên Đa Đa vào lòng.
Hứa Hạo Nhiên nhẹ nhàng vỗ lưng Viên Đa Đa và nói.
"Mặc dù hai chúng ta chỉ ở bên nhau trong một thời gian ngắn".
"Nhưng trong thời gian này, anh cảm thấy rất hạnh phúc".
"Anh cũng hy vọng em có thể hạnh phúc".