Hứa Hạo Nhiên cười he he.
“Anh rể, vừa nãy người đẹp Lý Đông Đông nói, ngày mai chúng ta sẽ đến làng Song Ngư”.
“Đó là ngôi làng ma nổi tiếng đấy! Chúng ta đến đó làm gì?”
“Đến trải nghiệm cuộc sống của dân làng, đồng thời mượn họ một vài thứ”.
Lý Phong vừa dứt lời, lại nhấn mạnh với Hứa Hạo Nhiên một câu.
“Tiện đây, đêm nay chúng ta sẽ dựng trại ngoài trời”.
“Buổi tối, em không được một mình ra khỏi lều đi vệ sinh nhé”.
“Vùng núi rừng này địa hình khá hiểm trở”.
Khi Hứa Mộc Tình vừa nghe thấy Hứa Hạo Nhiên nhắc đến “ngôi làng ma”
, liên cảm thấy nổi hết da gà.
Cô vốn sợ những chuyện kiểu như thế này.
Mặc dù biết chắc chắn trên đời này không có nhưng thứ ma mị như vây, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy sợ.
“Anh rể, anh thật xấu xa quá đi, lại muốn dọa chị gái em!”
“Hừ, hừ, nhưng em thì sẽ không bị anh dọa đâu nhé!”
“Cho dù nửa đêm có cô gái mặc đồ trắng tóc dài bay lơ lửng đi nữa, có khi em còn tóm lấy rồi nói chuyện với cô ta cả đêm cũng nên ý chứ”.
Chiều tối, ba chiếc xe việt dã dừng lại ở một ngôi làng trên đèo Đá Trắng.
“Hự!”
Hứa Hạo Nhiên xuống xe liền vươn vai một cái, xương cốt toàn thân dãn ra kêu tiếng “khục khục”.
Bọn họ đã lái xe trên đường đèo tròn bảy tiếng đồng hồ rồi.
Lúc này, Lý Đông Đông đi từ phía xe của giáo sư Edek lại.
Lý Đông Đông hơi cau mày, cô ấy có vẻ hơi sốt ruột.
Lý Đông Đông nói với Lý Phong: “Anh Lý, anh mau khuyên giáo sư Edek đi”.
“Ông ấy không nghe lời khuyên của tôi, nhất định phải đi vào núi lúc này”.
Lý Đông Đông chỉ bốn hướng ngọn núi với cây cối rậm rạp um tùm.
“Sau khi trời tối, đường rất khó đi, hơn nữa trong rừng rậm có thể xảy ra bất cứ mọi việc”.
“Cho dù là người bản địa chúng tôi, cũng không ai tình nguyện đi đường núi vào lúc trời tối”.
Lý Phong hỏi: “Ngôi làng gần đây nhất còn cách đây bao lâu?”
“Khoảng cách mỗi ngôi làng ở đây nếu đi đường đường núi thì mất mấy tiếng đồng hồ”.
“Hơn nữa, cho dù là người bản địa thông thuộc địa hình cũng rất dễ đi lạc”.
“Buổi tối nếu bị đi lạc trong rừng sẽ rất nguy hiểm!”
Không đợi Lý Phong mở lời, Hứa Hạo Nhiên đã cười hi hi nói.
“Người đẹp ơi, cô yên tâm đi! Trong rừng bất kề có hổ dữ hay chó sói, chỉ cần có anh rể tôi ở đây, anh ấy chỉ hống lên một tiếng là có thể đuổi bọn chúng đi”.
“Còn về cô thì yên tâm đi, đã có anh Dương bảo vệ rồi”.
Hứa Hạo Nhiên nháy nháy mắt: “Nếu tối cô không ngủ được, thì sang ngủ chung với anh Dương đi”.
Lời nói của Hứa Hạo Nhiên khiến cho Lý Đông Đông ngượng đỏ bừng mặt.
Nhưng cùng lúc đó, cô ấy ra vẻ rất cương quyết.
“Anh Lý, có mấy lời tôi nói có khi các anh không tin, nhưng ngọn núi này thực sự rất bí hiểm”.
“Sẽ xảy rất nhiều chuyện kì quái”.
Lý Phong cười nói: “Đám người chúng tôi đến đây là vì những chuyện kì quái này”.
Tiếp đó, Lý Phong xoay đầu lại nhìn Dương Thiện Tề nói: “Cậu phụ trách bảo vệ cô Lý”.
“Nếu cô ấy mất một cọng lông, cậu về luyện tập lại cho tôi!”
Mấy chữ cuối cùng khiến cho Dương Thiện Tề lộ vẻ mặt hoảng sợ! Lý Phong vừa dứt lời, Dương Thiện Tề bất giác quay đầu nhìn Lý Đông Đông.
Hai người ánh mắt vừa chạm nhau liền quay đi chỗ khác.
Đồng thời mặt hai người đều ửng đỏ.
Hứa Hạo Nhiên vừa thất tình khi nhìn thấy cảnh này liên thở dài.
“Nghiệp chướng!”
“Lẽ nào hai người không thể cho một người vừa thất tình bị tổn thương sâu sắc là tôi đây một không gian thoải mái được à?”
Màn đêm buông xuống.
Lý Phong nắm tay Hứa Mộc Tình đi lên sườn dốc, nơi bằng phẳng hơn một chút.
Anh nhìn xung quanh một lượt, sau đó giơ tay phải lên.
“Tối nay chúng ta sẽ dựng trại ở đây”.
Trong chớp mắt, lều trại đã được dựng lên.
Khi Lý Phong cùng mọi người đang quầy quần bên lửa trại ăn tối.
Cùng lúc đó ở một chỗ khác, thuộc hạ của Tần Vạn Hào cũng đã dựng xong lều trại.
Mặc dù chiếc flycam luôn ở trên trời giám sát đám người Lý Phong, nhưng do tín hiệu không tốt nên nhìn rất mờ.
Điều này khiến Tần Vạn Hào cảm thấy nôn nóng vì không nắm được tình hình cụ thể đang diễn ra.
Ông ta được nuông chiều từ nhỏ, trước giờ chưa tùng qua đêm ở trong núi.
Muỗi bay qua bay lại khiến cho ông ta cảm thấy rất khó chịu.
Tần Vạn Hào nói với tên thuộc hạ bên cạnh: “Không phải Mallory đi theo sau bọn chúng à, tại sao lại không thấy gã đâu”.
Tên thuộc hạ nói: “Vừa nãy Mallory gửi tin nhắn đến, bởi vì bọn họ không thuộc đường”.
“Bọn họ đã rẽ sai đường rồi, tối nay chỉ có thể qua đêm ở một ngôi làng trong đó”.
“Hừ!”
Tần Vạn Hào cười lạnh lùng.
“Đám tây này đánh nhau giỏi, nhưng toàn lũ không có não”.
“Nếu bọn chúng đã không đến, thì chúng ta ra tay trước”.
Tần Vạn Hào nhìn tên thuộc hạ đắc lực của ông ta.
Người này tên là Tần Trọng, là cao thủ mà gia tộc Tần Vạn Hào đào tạo ra.
Không chỉ thực lực phi thường, đồng thời còn rất trung thành với nhà họ Tần.
Thực tế Tần Trọng không có mối quan hệ huyết thông với gia tộc Tần Thị, bọn họ là những đứa trẻ mồ côi được Tần Thị nhận nuôi từ khắp mọi nơi.
Đám trẻ mồ côi này từ nhỏ đã phải khổ luyện.
Bọn họ phải trải qua những đợt kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt.
Nếu bị loại đồng nghĩa với cái chết! Những đứa trẻ mồ côi này trải qua nhiều năm huấn luyện và bồi dưỡng.
Không chỉ thực lực xuất sắc mà còn hết lòng trung thành với nhà họ Tần! Theo lời người huấn luyện đám trẻ mồ côi trong nhà họ Tần nói, cho dù có phải đối mặt với những nguy hiểm tần nhẫn hơn cái chết, chúng cũng không bao giờ phản bội gia tộc! Tần Vạn Hào nhìn Tần Trọng.
“Nhân lúc trời tối rồi, cậu đến chỗ bọn chúng cắm trại bắt một người, sau đó moi tin từ miệng hắn ta”.
Tần Trọng vội nói: “/Ông chủ, làm như vậy chúng ta có đánh rắn động cỏ không?”
“Chúng ta cần phải cử một tên nội gián chà trộn vào đội của bọn chúng, chỉ có như vậy mới có thể hoàn toàn nắm được thế chủ động”.
Nói xong, Tần Vạn Hào rút từ trong ngực ra một chiếc bình nhựa.
Ông ta đổ ra một viên thuốc nhỏ màu xanh lá cây.
Lúc Tần Trọng nhìn thấy loại thuốc viên xanh lá cây này, mí mắt giật liên tục không kiềm chế được.
Những đứa trẻ mồ côi này được nuôi dưỡng từ nhỏ luôn tuân theo mọi mệnh lệnh của gia tộc một cách vô điều kiện.
Đó là bởi vì mạng sống của mỗi người trong số họ đều nằm trong tay của gia tộc họ Tần.
Trong người họ đều có loại độc này.
Nếu muốn tiếp tục sống.
Thì nhất định phải nghe lời.
Nhất định phải trung thành với nhà họ Tần.
“Cậu bắt lấy mội người biết nghe lời.
Sau đó nhét viên thuốc này vào miếng hắn.”
“Hắn muốn sống thì nhất định phải nghe lời của chúng ta!”
Tần Vạn Hào nhìn thẳng vào Tần Trọng.
“Sau khi nuốt viên thuốc này cả người sẽ bị đau đớn, chắc hẳn cậu là người hiểu rõ hơn ai hết”.
Ánh mắt Tần Vạn Hào lóe lên sự hung ác dữ tợn.
“Những lời thừa thãi, chắc là không cần tôi nói nhiều nữa nhỉ?”
“Vâng!”
Tần Trọng lập tức cúi đầu tuân lệnh.
Từ mũi hắn nhỏ xuống từng giọt mồ hồi lạnh.