đường chết Trong lúc nói chuyện, Hứa Hạo Nhiên đã đứng bên cạnh bức tượng.
Sau đó, cậu ta không ngừng đào bới tìm kiếm khe hở giữa bức tượng và bức tường đá.
Nhưng dù Hứa Hạo Nhiên có cố gắng thế nào đi chăng nữa, cậu ta vẫn thấy rằng bức tượng và bức tường đá này dường như là một thể hợp nhất.
Không giống như được người ta ghép vào.
Hứa Hạo Nhiên thở hổn hển vì kiệt sức: “Không được rồi, em không đủ sức”.
“Nếu như có thêm lực mạnh hơn chút, có thể phá vỡ những thứ này thì tốt”.
Lý Phong nhíu mày, lập tức đứng đằng sau Hứa Hạo Nhiên, vỗ vai cậu ta, nói: “Để anh”.
Sau đó, trước mặt tất cả mọi người, hai tay của Lý Phong nhẹ nhàng đặt lên bức tượng cao lớn đó.
Ngay sau đó, Lý Phong dùng lực mạnh.
“Rắc!”
“Rắc!”
“Rắc!”
Đột nhiên, toàn bộ bức tường đá xuất hiện những vết nứt! Ngay lập tức, miếu Long Vương bắt đầu rung chuyển kịch liệt! “Mở ra!”
Cùng với tiếng hét của Lý Phong, bức tượng cao sáu bảy mét đã bị anh dùng hai tay tách đôi ra! Quả nhiên, sau khi bức tượng được tách ra khỏi tường đá, mọi người phát hiện ra phía trước bọn họ thật sự có một lối đi hẹp đủ cho một người đi lại tự do bên trong.
Lý Phong đi trước, Hứa Mộc Tình và Hứa Hạo Nhiên theo sau.
Lối đi này rất sâu, nhưng bởi vì đã bị bức tượng đó hoàn toàn bịt kín.
Vì vậy, nền đất trong đó rất khô ráo.
“Cộp”.
“Cộp”.
“Cộp”.
Trong mật đạo thỉnh thoảng lại vang lên tiếng bước chân giẫm lên phiến đá.
Bọn họ đi một lúc nhìn thấy một ngã ba ở phía trước.
Ba con đường tạo thành hình cánh quạt hiện ra ở trước mặt.
Edek dùng đèn pin soi khắp mọi ngả đường.
Sau đó nói: “Ba mật đạo này đều rất sâu”.
“Dựa vào kết cấu của nó, có lẽ chỉ có một con đường là con đường sống”.
“Hai con đường còn lại là đường cụt”.
Ngay khi Edek vừa dứt lời, Hứa Hạo Nhiên cười, nói: “Không sao đâu, chúng ta có máy bay không người lái mà!”
Trong khi nói chuyện, Hứa Hạo Nhiên đã mở ba lô của mình ra.
Cậu ta lấy một chiếc điều khiển to bằng chiếc bánh bao.
Sau đó ba chiếc máy bay không người lái nhỏ chỉ bằng một con ruồi bay ra.
Những chiếc máy bay không người lái được sử dụng để khám phá các mật đạo và cơ quan.
Ngay sau đó, ba chiếc máy bay không người lái có kích thước bằng con ruồi này bay về phía ba mật đạo.
Trên điều khiển từ xa trong tay Hứa Hạo Nhiên có một màn hình hiển thị.
Máy bay không người lái có thiết bị nhìn ban đêm.
Mặc dù có hơi mờ nhưng vẫn có thể nhìn rõ đường đi trong mật đạo.
“Xoẹt!”
Đột nhiên màn hình của một chiếc máy bay không người lái chuyển sang màu đen! Ngay sau đó, màn hình của hai chiếc còn lại cũng chuyển sang màu đen thui! “Ủa, chuyện gì thế này?”
Hứa Hạo Nhiên ngạc nhiên hỏi.
Cậu ta cố gắng nhấn các nút điều khiển nhưng không thấy chiếc nào trong số ba chiếc máy bay không người lái đó phản hồi lại.
Sau khi Lý Phong liếc qua một cái, anh nói: “Rõ ràng là ba chiếc máy bay không người lái này đều đâm vào cơ quan rồi”.
“Cả ba con đường này đều không phải là đường sống”.
Nói xong, Lý Phong đứng trước lối đi chính giữa.
Anh duỗi một ngón tay ra và chạm vào lưỡi mình.
Sau đó, Lý Phong giơ ngón tay lên, đặt trong không trung.
Anh ấy làm điều tương tự với cả ba ngã rẽ.
Sau đó, Lý Phong chỉ vào lối đi ở giữa, nói: “Chúng ta đi đường này”.
Hành động này của Lý Phong là để phán đoán xem có luồng khí luồn qua hay không.
Khi đầu ngón tay bị nhiễm nước, chúng sẽ trở nên đặc biệt nhạy cảm và có thể cảm nhận được những luồng khí yếu ớt trong không gian.
Lý Phong dẫn mọi người đi dọc theo lối đi chính giữa, vừa đi vừa nói: “Từ giờ nguy hiểm có thể ập tới bất cứ lúc nào”.
“Mọi người xếp thành một hàng theo sát phía sau tôi”.
“Điều mọi người phải chú ý không phải là phía trước hay trên đầu mà là dưới chân”.
“Mọi người phải bước theo dấu chân của tôi để đi, không được bước nhầm”.
Khi Lý Phong đang nói, Hứa Hạo Nhiên bước hơi chệch so với dấu chân trước đó của Lý Phong.
‘Cạch’ một tiếng.
Đột nhiên, một mũi tên nhọn màu đen bắn ra từ bức tường đá bên cạnh! Lý Phong lập tức ra tay, với tốc độ nhanh như sấm sét, bắt lấy chiếc mũi tên nhọn màu đen đó! “Bụp!”
Lý Phong ném mũi tên đó xuống đất, nhẹ nhàng nói.
“Mọi người nhất định phải cẩn thận”.
“Các cơ quan ở đây mặc dù đã trải qua mấy trăm năm nhưng uy lực vẫn rất mạnh!”
“Tuyệt đối đừng đánh giá thấp trí tuệ của người xưa”.
“Nhiều khi, những cơ quan mà người hiện đại chúng ta làm ra còn kém xa so với người xưa”.
Trong khi nói, Lý Phong tiếp tục dẫn mọi người đi về phía trước.
Có ‘vết xe đổ’ phía trước của Hứa Hạo Nhiên, bây giờ mọi người đều thận trọng hơn rất nhiều.
Rất nhanh sau đó đã đi đến cuối con đường.
Một cánh cổng đá hiện ra trước mặt mọi người.
Không gian xung quanh cũng trở nên rộng rãi hơn rất nhiều.
Hứa Hạo Nhiên cười he he vội vàng tiến đến gần.
Khi tham gia vào chuyến thám hiểm này, cậu ta chỉ nghĩ rằng đi vào rừng để chịu khổ, chứ cũng không nghĩ gì nhiều.
Nhưng dọc đường đến đây, cậu ta cảm thấy mọi chuyện càng lúc càng trở nên thú vị.
Hơn nữa, chuyến phiêu lưu mạo hiểm này mang lại cho người ta cảm giác hồi hộp, căng thẳng nhưng cũng rất phấn khích.
Cả người chìm đắm trong bầu không khí đó, trong một hành lang tối tăm chật hẹp như vậy, những nguy hiểm bất chợt xung quanh có thể mang đến cho chúng ta rất nhiều sự kích thích.
“Anh rể, cánh cửa này này có phải giống như trước đây, chúng ta dùng lực để mở ra không?”
Lý Phong khẽ lắc đầu.
“Không được, cửa này có cơ quan!”
Lúc này, Edek đưa hai học sinh của mình đi lên.
Sau khi bọn họ cẩn thẩn gõ mấy nhát vào cửa, Edek bảo người mang dụng cụ đến.
Những dụng cụ này trông rất phức tạp và đa dạng.
Chúng còn tỏa ra một luồng ánh sáng mạnh.
Sau khi những đốm sáng này được chiếu lên tường, phản chiếu ra một loạt các loại hoa văn khác nhau.
Một cậu học sinh trong số đó lấy laptop ra.
Tay gõ nhanh trên bàn phím.
Tốc độ gõ phím rất nhanh, có vẻ rất gấp gáp.
Bởi vì từ đầu tới giờ, hiệu quả của cả đội bọn họ đều không được tốt.
Dường như mọi chuyện đều là do một mình Lý Phong làm.
Bây giờ khó khăn lắm mới gặp được một chuyện nằm trong lĩnh vực chuyên môn của bọn họ, vì vậy bọn họ phải cố gắng làm việc hết công suất.
Nhiều dãy số lạ xuất hiện trên màn hình laptop.
Những con số này bắt đầu hợp nhất.
Khi các con số hợp nhất, các đốm sáng bên cạnh bắt đầu biến mất.
Cuối cùng chỉ còn lại ba đốm sáng.
Edek đích thân đưa hai học sinh đến chỗ ba điểm sáng.
Sau đó, ông ấy lấy một dụng cụ từ trong balo của mình ra và đặt vào chỗ điểm sáng ấy.
"Tinh!" "Tinh!" "Tinh!" Ba dụng cụ đó dao động cùng một lúc.
Sau đó, một tiếng ‘cạch’ vang lên, cánh cửa tự động mở ra! Hứa Hạo Nhiên choáng váng! “Anh rể, chuyện này là sao vậy?”
“Kỳ lạ dã man luôn?”
Lý Phong chưa kịp nói, Hứa Mộc Tình đã lên tiếng.
“Em đứng đó nhìn là được rồi, người ta là dân chuyên nghiệp, em không hiểu gì thì đừng hỏi”.
Mặc dù ngoài miệng Hứa Mộc Tình nói như vậy, nhưng thỉnh thoảng ánh mắt tò mò của cô lại lén nhìn về phía những dụng cụ của bọn họ.
Bây giờ, Hứa Mộc Tình đã mở một công ty nghiên cứu các lĩnh vực công nghệ cao.
Ngoài lĩnh vực ban đầu được quảng bá trên các phương tiện truyền thông với công chúng.
Trong lòng cô cũng có một tính toán mới.
Càng hiểu thêm về Lý Phong, Hứa Mộc Tình càng cảm thấy Lý Phong là người thâm sâu bí hiểm, không thể nào nhìn thấu được.
Cho đến tận bây giờ, cô vẫn chưa biết rõ chồng của mình rốt cuộc là làm gì?