Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

Chương 653: Tiếng khóc của trẻ




con Còn có tiếng vọng lại.
Những tảng thạch nhũ chồng chéo lên nhau.
Lý Phong nói với mọi người.
"Bởi vì không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nên mọi người nhất định phải cẩn thận".
"Càng đến gần bảo tàng càng có nhiều chuyện bất ngờ xảy ra".
Thấy mọi người gật đầu, Lý Phong dẫn theo đoàn người tiếp tục đi về phía trước.
Bốn phía xung quanh tối đen như mực.
Nhưng lại cảm thấy không gian xung quanh vô cùng trống trải.
Nhiều lúc chiếu đèn lên trên nhưng ánh sáng lại không thể chiếu đi xa.
Cảm giác giống như tất cả mọi người đang bước đi trên cánh đồng mênh mông rộng lớn.
Chỉ lúc mọi người ngẩng đầu lên mới thấy, ánh đèn chỉ chiếu được lên vách đá trên đầu bọn họ.
Đi mãi, phía trước bỗng truyền đến một âm thanh kỳ lạ.
Hứa Hạo Nhiên nói trước.
"Ơ, mọi người có nghe thấy tiếng gì kỳ lắm không?" Hứa Hạo Nhiên vừa dứt lời.
Ngay phía trước cách chỗ bọn họ đứng không xa bỗng truyền đến tiếng khóc trẻ con.
Nếu tiếng khóc này ở thành phố hay ở một một ngôi làng từ xa vọng lại thì rất bình thường.
Nhưng dưới lòng đất âm u thế này lại nghe thấy tiếng trẻ con khóc, đúng là làm cho người ta dựng tóc gáy.
Theo bản năng Hứa Hạo Nhiên dựa sát vào người Lý Phong.
"Anh rể, đây là tiếng gì thế? "Nghe mà ghê người quá".
Tiếng khóc này ban đầu mới nghe thì giống tiếng khóc của trẻ con.
Nhưng giờ lại thêm chút bén nhọn.
Tiếng khóc thê lương.
Càng nghe càng khiến người ta sởn da gà.
Hứa Hạo Nhiên vừa xoa cánh tay nổi đầy da gà của mình vừa nói với Lý Phong.
"Anh rể, đây rốt cuộc là đâu thế?" "Sao em cảm thấy mấy thứ xung quanh ngày càng ghê vậy".
Lý Phong cười nói: "Không phải bình thường em hay nói trên đời này ngoài mẹ thì không có thứ gì ghê hơn à?" Hứa Hạo Nhiên xoa trán, cười nhăn nhó.
"Anh rể, anh không được nói ra như thế, chị em đứng đây mà".
"Nếu mẹ em mà biết thì bà ấy lột một lớp da của em ra mất".
Đoàn người càng đi xa, tiếng khóc của trẻ con càng to hơn.
Hơn nữa tiếng khóc vọng lại giống như đang nó quanh quẩn trong bóng tối xung quanh bọn họ vậy.
Nhưng dù mọi người chiếu đèn pin bốn phía cũng không thấy sinh vật sống nào cả.
Bởi vì xung quanh bọn họ ngoài thạch nhũ thì chỉ có vài vũng nước đọng.
Mấy vũng nước đọng rất sâu, dù chiếu đèn xuống cũng không nhìn thấy đáy.
Hứa Hạo Nhiên nghe mà sởn da gà.
Cậu ta giơ hai tay lên bịt kín tai mình nhưng vẫn nghe thấy tiếng khóc.
"Anh rể ơi rốt cuộc đây là thứ gì chứ?" Lúc này Lý Phong kéo Hứa Hạo Nhiên đến bên cạnh một vũng nước.
"Giờ em tắt đèn trên đầu đi".
Ngay khi cậu ta tắt đèn, trước mặt tối đen như mực.
Mà mắt cậu ta cũng quen dần với bóng tối.
Hứa Hạo Nhiên phát hiện trên những tảng đá bên cạnh le lói ánh sáng.
Ánh sáng của nó giống như ánh sáng đom đóm nhưng số lượng rất nhiều.
Mà nhờ ánh sáng le lói của nó, Hứa Hạo Nhiên phát hiện ở những vũng nước đọng hình như có thứ gì đang nhúc nhích.
Thứ đó nhích một chút thì tiếng khóc trẻ con lại càng rõ hơn.
"Ối giời!" "Ối giời!" "Trong nước có gì ý".
Trong vũng nước sâu có thứ gì đó đang chuyển động.
Hứa Hạo Nhiên phát hiện có một loại sinh vật màu xám trắng đang bò từ vũng nước lên.
Thân mình nó dài khoảng một mét, nhìn như thằn lằn.
"Con này là kỳ nhông à?" "Nhìn nó to quá đi".
Sau tiếng hét của Hứa Hạo Nhiên, cuối cùng mọi người cũng hiểu tại sao trong không gian rộng rãi như vậy lại nghe thấy tiếng trẻ con nỉ non khóc.
Đây chính là tiếng kêu đặc biệt kỳ nhông kêu.
"Được rồi, đi thôi, đám người sau lưng sắp đuổi kịp rồi".
Nghe tiếng Lý Phong thúc giục, mọi người nhanh chân sải bước về phía trước.
Đi mãi, phía trước bỗng có tiếng thác nước chảy.
Sau đó, không gian trước mắt cũng sáng dần lên.
Ngay khi mọi người tắt hết đèn pin đeo trên đầu đi.
Bọn họ đã nhìn rõ bốn phía xung quanh.
Lúc này, đoàn người Lý Phong đang đứng phía sau một thác nước.
Cái hang này vì bị thác nước che mất nên không thấy rõ khung cảnh bên ngoài.
Bỗng nhiên, học trò của Edek hét lên một tiếng.
"Giáo sư ơi, ở đây có một cái hang".
Thác nước này rất rộng.
Phía sau thác nước có rất nhiều hang tự nhiên.
Trong những cái hang tự nhiên này đặt vô số thứ làm cho người ta thèm thuồng muốn chết
- bảo tàng Sấm Vương.
Trong mỗi cái hang đều được đặt kín những cái hòm đựng bảo vật.
Bên trong có vàng bạc châu báu mã não đá quý gì cũng có.
Hứa Hạo Nhiên vỗ tay nói: "Em hiểu rồi".
"Bọn họ giấu đồ sau thác nước để người khác tìm không thấy".
"Sau này đợi có ngày vùng lên thì cũng có thể lợi dụng dòng nước, dễ dàng chuyển đồ ra ngoài".
"Thế nên quẻ mà anh rể tính có em có liên quan đến nước".
Lúc này Lý Phong đứng trước một cái hang.
Anh không nghe bất kì một tạp âm nào.
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào thứ trước mắt.
Đây là một cái Transformers được làm từ nhựa chuyên dành cho con trai chơi.
Một thứ như này xuất hiện ở bào tàng Sấm vương rõ ràng rất lạ.
Nhưng Lý Phong vừa nhìn thấy nó, không chút chần chừ bước vào trong.
Anh nắm chặt lấy Transformers, đôi mắt đỏ hoe.
Dù đã bao nhiêu năm qua đi nhưng Lý Phong liếc một cái đã nhận ra nó.
Đây là thứ đồ chơi mà hồi nhỏ Lý Phong rất thích.
Cũng là anh trai Lý Mộc dùng tiền mừng tuổi mua cho Lý Phong.
Transformers xuất hiện ở đây chứng tỏ anh trai Lý Mộc từng đến đây.
Lúc cầm lấy Transformers anh phát hiện bên dưới có một bức thư.
Tay Lý Phong hơi khựng lại.
Sau đó anh cầm bức thư lên.
Mở thư ra, màu giấy bên trong đã ngã vàng.
Chữ viết bên trong Lý Phong nhận ra.
Đây là chữ của anh trai.
Nội dung trong thư rất đơn giản.
Nhìn chữ viết này, dường như thấy một thanh niên nho nhã lễ phép, khiêm tốn dịu dàng đang đứng trước mặt Lý Phong.
Trong ấn tượng, khuôn mặt đẹp trai của Lý Mộc dường như lúc nào cũng nở nụ cười hiền lành.
Lúc anh cười tươi, khóe miệng còn có lúm đồng tiền nữa.
"Lúc em nhìn thấy lá thư này, anh đã không còn nữa".
"Em có thể đứng ở đây chứng tỏ em đã trở thành một người đàn ông rất tài giỏi".
"Nhưng tiếc là anh không được thấy dáng vẻ của em lúc này".
Nội dung bức thư giống như chỉ đang cùng Lý Phong trò chuyện bình thường.
Lý Mộc cũng không để lộ ra tin gì.
Giống như chỉ nói với Lý Phong mấy chuyện lặt vặt thường ngày.
Nhưng khi Lý Phong đọc xong bức thư, anh từ từ nhắm chặt hai mắt lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.