không ai dám bắt nạt cháu Lúc này Lý Phong đặt nhẹ tay lên vai của Lý Phi.
Nhìn có vẻ như là một hành động rất bình thường, nhưng nó lại có thể lập tức xoa dịu nỗi hoảng sợ của Lý Phi Lý Phong cười với Lý Phi.
“Từ nay về sau sẽ không có ai có thể bắt nạt cháu rồi”.
Lý Phong chầm chậm xoay người đi.
Nhưng khi Lý Phong vừa xoay người đi, mắt anh đột nhiên trợn lên! “Bịch!”
Người đàn ông đứng ở cửa đột nhiên ngã xuống, cả người khụy trên đất! Toát mồ hôi lạnh! Mồ hôi túa ra từ trán người đàn ông, nhỏ từng giọt từng giọt xuống nền đất.
Vì sợ hãi toàn thân người đàn ông này run rẩy.
Bây giờ anh ta không biết rốt cuộc đã xảy ra việc gì Chỉ cảm thấy có một sức mạnh chưa từng có đè ép lên toàn thân.
Nó mạnh đến mức anh ta không thể đỡ nổi.
Anh ta tên là Lý Trình Huy, là thành viên của đội chấp hành pháp luật B của gia tộc Lý Thị.
Tổng cộng gia tộc Lý Thị có ba đội chấp hành pháp luật, ba đội này phân theo thú tự A, B, C.
Đội A cấp cao nhất, để trở thành thành viên của đội A thì ít nhất cũng phải đạt đến trình độ “chiến vương”
! Mà anh ta đã sắp trở thành chiến vương từ nửa năm trước.
Chỉ cần thêm nửa năm nữa anh ta sẽ trở thành chiến vương chính thức, trở thành đội viên đội A khiến cho người người ngưỡng mộ.
Trong ấn tượng của anh ta, ngay cả trưởng tộc hiện tại của gia tộc Lý Thị cũng không uy lực như vậy! Rốt cuộc là ai? Người đàn ông đáng sợ trước mắt này là ai vậy? Chẳng nhẽ đây là người của Sở Môn trong truyền thuyết ư? Lý Phong bước từng bước về phía Lý Trình Huy.
Mỗi khi Lý Phong bước đi, anh lại giảm bớt sức ép uy lực mạnh mẽ của mình.
Vì vậy, khi Lý Phong đứng trước mặt Lý Trình Huy, tất cả sức ép cũng như uy lực mạnh mẽ đều đã tan biến.
Lúc này, Lý Trình Huy mới chầm chậm ra sức đứng dậy.
Lúc anh ta đứng trước mặt Lý Phong, toàn thân ướt sũng mồ hôi.
Nhìn giống như vừa mới được vớt ở dưới hồ lên vậy.
Cao thủ có thực lực mạnh mẽ luôn được mọi người sùng bái.
Lý Trình Huy đứng trước mặt Lý Phong, vẻ mặt anh ta bất giác hiện lên sự khao khát mãnh liệt.
Sức mạnh của Lý Phong đã vượt xa mức tưởng tượng của Lý Trình Huy.
Lý Phong nhìn Lý Trình Huy bình thản nói: “Anh rất may mắn”.
“Nếu như khi nãy anh nói thêm hai câu nữa”.
“Chỉ cần tôi nghe thấy anh nói năng vô lễ với chị dâu tôi, kết cục của anh sẽ giống như cái tên đang nằm ở góc kia kìa”.
Nói dứt lời, Lý Na chạy từ trong phòng ra vội vàng giải thích với Lý Phong.
Vốn dĩ Lý Trình Huy không phải là người xấu.
Anh ta không cố ý đối phó với Lý Na và Lý Phi.
Có lúc còn hết lòng giúp đỡ hai mẹ con họ.
Có thể nói ở Trường An rộng lớn này, thực sự đã giúp đỡ mẹ con Lý Na.
Chỉ có Lý Trình Huy.
Mặt Lý Trình Huy nghiêm túc nhìn Lý Na nói.
“Chị dâu, tôi rất hiểu ý của chị và Lý Phi”.
“Tuy nhiên, gia tộc tuyệt đối sẽ không dễ dàng để các người rời đi”.
Lúc này Lý Phong cười hờ hững.
“Tôi muốn đưa ai đi, không ai trên thế giới này có thể ngăn cản được”.
Tất nhiên Lý Trình Huy biết rõ sức mạnh của Lý Phong.
Anh ta biết không phải là Lý Phong đang khoác lác.
Nếu Lý Phong thực sự muốn đưa mẹ con Lý Na rời khỏi Trường An, nhất định sẽ có một đám người đến gây khó dễ.
Lý Na cũng lường trước được điều này.
Lý Na vốn là người lương thiện, cô ấy nói với Lý Phong: “Chúng tôi sống ở Trường An nhiều năm như vậy rồi”.
“Mặc dù lúc nào cũng muốn thoát khỏi cái lồng này”.
“Thế nhưng, chúng tôi không muốn lúc rời khỏi đây lại phải nuối tiếc bất cứ điều gì”.
Lý Phong nhìn Lý Na gật đầu, cười rồi nói: “Chị dâu, nếu chỉ đơn giản là đưa mẹ con chị rời khỏi Trường An, em cũng không cần phải tính toán nhiều như vậy”.
“Tùy ý cử vài người đến cũng có thể đưa mẹ con chị rời khỏi đây”.
“Lần này em chủ động đến nhà của chị trước”.
“Là muốn đáp trả tất cả những gì mà gia tộc Lý Thị đã đối xử với mẹ còn chị trong những năm qua”.
Lý Phong nói chuyện rất bình thản, thậm chỉ còn không chút kích động nào cả.
Tuy nhiên Lý Trình Huy đứng trước mặt Lý Phong cảm nhận rất rõ trong lời nói của anh có một sức ép mạnh mẽ không gì sánh nổi.
Không phải Lý Phong đang nói đùa.
Anh còn muốn đối phó với cả gia tộc Lý Thị mạnh mẽ ở Trường An.
Thân là đội viên của đội chấp hành pháp luật của gia tộc Lý thị, Lý Trình Huy vội lùi về sau hai bước.
Anh ta rút từ trong túi ra một con dao găm.
Đồng thời toàn thân toát lên một luồng sát khí.
“Tôi biết tôi không phải đối thủ của anh”.
“Nhưng nếu anh đã muốn ra tay với gia tộc Lý Thị, tôi chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn”.
Lý Phong nhìn Lý Trình Huy cười: “Chẳng nhẽ trong đầu mấy người chỉ có đấm đá thôi à?”
“Muốn đối phó với một gia tộc lớn mạnh, nếu đơn thuần chỉ dùng vũ lực, vậy tôi cần tốn bao nhiêu thời gian cơ chứ?”
Lý Trình Huy ngẩn người ra! Anh ta không hiểu ý nghĩa câu nói của Lý Phong.
Còn Lý Phong thì không thèm để ý đến Lý Trình Huy.
Anh xoay người, nhìn Lý Phi nói.
“Lúc chú còn nhỏ, bố cháu hay nói với chú một câu”.
“Ngã ở đâu thì đứng dậy ở đó”.
“Khi cháu còn rất nhỏ, đã bị bọn họ đưa đến Trường An”.
“Tuy nơi này đối với cháu là cái nhà giam, nhưng đồng thời cũng là cái nôi nuôi cháu lớn khôn”.
“Chú có thể đưa cháu đi ngay lập tức, giống như tên của cháu, bay đi thoát khỏi cái thành phố mà cháu chán ghét này”.
“Thế nhưng, chú không muốn làm như vậy”.
“Bởi vì nếu làm như vậy sẽ để lại vết thương lòng cho cháu”.
“Vết thương này rồi cũng sẽ lành lại được”.
“Nhưng có rất nhiều cách để chữa lành nó, chú hi vọng cháu tự dùng kim từng bước từng bước khâu lành vết thương đó.”
Lý Phi nhìn thẳng vào Lý Phong.
Mặc dù chú cháu họ chỉ vừa mới gặp nhau.
Nhưng Lý Phi không biết vì sao lại rất tin tưởng Lý Phong.
Trong tiềm thức của cậu nhóc, dường như những gì Lý Phong nói đều rất đúng.
Lý Phi nắm chặt tay.
Sau khi suy nghĩ kĩ, ánh mắt cậu nhóc sáng rực.
Một cậu nhóc từ nhỏ đã luôn bị chèn ép cuối cùng cũng có thể ngẩng cao đầu, cậu nhóc dùng lời nói từ tận đáy lòng mình nói với Lý Phong.
“Chú, cháu không muốn ra đi một cách hèn nhát”.
“Cháu muốn những người đã từng có lỗi với cháu, bắt nạt cháu và mẹ cháu đều phải biết”.
“Từ giờ trở đi, cháu muốn trả lại tất cả cho họ!”
Lý Phong cười vẫy tay với Lý Phi rồi nói.
“Nửa tháng nữa là sinh nhật ông nội cháu”.
“Chúng ta cùng chuẩn bị quà cho ông nội cháu, cháu thấy thế nào?”
Câu nói không đầu không cuối này của Lý Phong nói với Lý Phi đường như không liên quan gì đến hoàn cảnh bây giờ cho lắm.
Lý Phi cũng rất nghiêm túc gật đầu nói: “Vâng ạ, tất cả đều nghe theo lời chú!”
Lý Phong ra hiệu với Lý Na rồi nói: “Chị dâu, chúng ta đi thôi”.
“Cái nơi này cũ nát quá rồi”.