Đại trưởng lão nói với Lý Thiên Sách: "Dù sao, Lý Tấn cũng là người nhà của chúng ta".
"Mong rằng chiều nay ông sẽ không ra tay quá nặng, biết điểm dừng".
Lý Thiên Sách trả lời đại khái vài câu.
Nhìn thấy hai vị trưởng lão rời đi.
Một nụ cười nham hiểm hiện trên khuôn mặt của Lý Thiên Sách.
"Hừ hừ! Biết điểm dừng à?" "Đợi đến khi Lý Tấn ra sân, đứng trước mặt tôi xem".
"Tôi sẽ khiến ông ta phải trả giá cho sự ngu ngốc của mình!" Chiều hôm đó, diễn võ đường lớn nhất của nhà họ Lý.
Đây là một tòa nhà cổ đã có tuổi đời hàng trăm năm.
Sân ở đây rất lớn, rộng bằng nửa sân bóng đá lận.
Ở giữa là một khu đất bằng phẳng rộng bằng ba phòng học.
Có những phiến đá xanh được đặt ngay ngắn trên mặt đất.
Lúc này.
Đã có rất nhiều con em và trưởng bối từ các thế gia danh môn vọng tộc ngồi xung quanh sân đấu.
Tất cả bảy trưởng lão của gia tộc họ Lý đều đã có mặt.
Lúc này, Đại trưởng lão đứng lên.
Ở một nơi rộng lớn khoáng đạt như vậy, mà ông ta hoàn toàn không cần đến micro.
Chỉ cần dùng giọng nói của chính mình, là đã có thể truyền từng lời nói vào tai mọi người có mặt ở đó một cách rất rõ ràng.
Sau khi Đại trưởng lão nói vài câu đơn giản, sắc mặt ông ta dần trở nên nghiêm lại.
"Hai trận đấu ngày hôm nay có tầm ảnh hưởng sâu rộng".
"Nó thể hiện vị thế của gia tộc họ Lý chúng tôi".
"Người chiến thắng sẽ trở thành tộc trưởng và người thừa kế mới của gia tộc họ Lý chúng tôi".
"Người thua cuộc chỉ cần xin lỗi một cách trân thành mà không phải chịu bất cứ hình phạt nào".
Vừa nói xong, Đại trưởng lão liền liếc mắt nhìn về vị trí của Lý Tấn cách đó không xa.
Vào lúc này, có vài người đứng ở chỗ của Lý Tấn.
Trong số những người này, chỉ có Lý Phong là vắng mặt.
Lý Tấn và Đại trưởng lão khẽ gật đầu.
Sau đó Đại trưởng lão mới bắt đầu thông báo.
"Để không làm mất thời gian của mọi người, trận đấu của chúng ta sẽ bắt đầu ngay bây giờ".
"Trận đầu tiên là Lý Phi và Lý Hán Thần".
Mặc dù Lý Hán Thần không phải là người thừa kế của gia tộc họ Lý, nhưng anh ta có đủ tư cách để trở thành người thừa kế.
Lý Hán Thần lớn lên trong sự kỳ vọng và khen ngợi của những vị trưởng bối trong gia tộc.
Anh ta chưa bao giờ thất bại.
Đối với anh ta mà nói, anh ta cũng cho rằng mình không thể thất bại.
Lý Hán Thần vênh mặt, đi từ từ ra giữa bãi đất bằng phẳng dưới ánh mắt của mọi người xung quanh.
Lúc này, anh ta vươn tay về phía Lý Phi cách đó không xa, ngoắc ngoắc đầu ngón tay.
Anh ta cười.
Trên khóe miệng anh ta hiện lên một nụ cười khinh thường.
Lý Phi có thể nói là lần đầu tiên xuất hiện trước mắt công chúng.
Nhiều người thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của Lý Phi.
Họ thậm chí không biết Lý Phi trông như thế nào.
Cho đến khi Lý Phi từ từ bước ra khỏi đám đông.
Mọi người chỉ thấy rằng đây là một nam thanh niên có ngoại hình khá điển trai.
Và quan trọng hơn, Lý Phi vẫn chưa phải người trưởng thành, cậu ta chỉ là một học sinh trung học.
Nhưng Lý Phi lại trông chả hề giống mấy tên choai choai cùng tuổi.
Cậu ta rất điềm tĩnh.
Hơn nữa, những người có thực lực cao đều nhận thấy rằng mỗi khi Lý Phi bước một bước, trong không khí sẽ phát ra một tia sóng năng kỳ lạ.
Nếu có cao thủ vượt qua cảnh giới Chiến Hoàng ở đây.
Anh ta cũng có thể cảm nhận được những gì Lý Phi đang sử dụng bây giờ là một công pháp đỉnh cấp.
Lúc này như thể cậu ta đang bước đi trên mặt nước vậy.
Mỗi khi cậu ta đưa chân giẫm xuống đất.
Thời điểm đế giày va chạm với mặt đất, sẽ có một loại sóng năng gợn ra lăn tăn, gợn ra tứ phía.
Lý Phi từng bước đi đến chỗ Lý Hán Thần.
Hai người nhìn nhau.
Lý Hán Thần nhìn Lý Phi bằng ánh mắt trịnh thượng, nói.
"Vừa rồi mày có nghe Đại trưởng lão nói gì không?" "Nếu giờ mày quỳ xuống nhận sai thì vẫn còn kịp đấy".
"Nếu không, lát nữa trận đấu bắt đầu, tao sẽ không nương tay đâu".
Lý Phi sắc mặt không thay đổi nhìn Lý Hán Thần.
"Đừng nói nhảm nữa!" "Tới đi!" Lý Hán Thần sững sờ trong giây lát.
Ngay lập tức trên khuôn mặt anh ta hiện lên vẻ giận dữ và chán ghét.
Vẻ mặt của anh ta ngày càng trở nên hung dữ hơn.
"Đồ chó! Tao cho mày cơ hội thế mà mày lại không biết trân trọng".
Dứt lời, Lý Hán Thần đột nhiên cất bước, lao về phía Lý Phi.
"Ầm!" Cơ thể của Lý Hán Thần dừng lại.
Lúc này, anh ta đã đứng trước mặt Lý Phi.
Anh ta đưa tay ra chạm vào mũi mình với vẻ không thể tin được.
Mũi anh ta đang chảy máu cam.
"Mày, mày đã làm gì?" "Mày dám đánh tao? Đồ đê tiện, đồ chó nhà mày dám đánh tao!" Lửa giận trong lòng Lý Hán Thần đột nhiên bùng lên.
Anh ta lập tức nhảy lên cao, cơ thể lộn nhào trên không trung lên cao hơn mười mét thì rơi xuống.
Đôi mắt của Lý Hán Thần lóe lên sự tức giận dữ dội.
"Mày đã chọc tức tao! Vậy thì, mày chết đi".
Nói rồi, Lý Hán Thần bày ra một tư thế rất lạ mắt.
Nhiều thanh niên trong đám đông đã nhận ra chiêu này trong nháy mắt.
Một số người trong đám đông thậm chí còn bắt đầu hò reo.
"Ồ, tuyệt kĩ của nhà họ Lý, Du Long Chưởng!" "Tôi đã từng thấy Lý Hán Thần sử dụng Du Long Chưởng này trước đây rồi".
"Một chưởng này của anh ta có thể đập vỡ cả đá đấy".
"Khi đó anh ta chỉ có một mình, đối đầu với mười mấy vị cao thủ".
"Trong nháy mắt, tất cả những người đó đều bị anh ta hạ gục".
"Lý Phi này chết là cái chắc".
Nụ cười trên mặt Lý Hán Thần dần hiện ra.
Anh ta nhìn thẳng vào Lý Phi rồi lạnh lùng nói.
"Bây giờ hối hận cũng đã quá muộn.
Mày chết đi".
Lý Hán Thần lập tức bước lên phía trước, hóa thành một dư ảnh, nhanh chóng lao về phía Lý Phi.
Tốc độ hiện tại của Lý Hán Thần quả thực nhanh hơn rất nhiều so với vừa rồi.
Với thực lực hiện tại của Lý Phi, đối phó với anh ta vẫn có chút chật vật.
Nhưng vào lúc này, trong đầu Lý Phi hiện lên một câu Lý Phong nói với cậu ta lúc trước.
Lý Phong nói rằng mặc dù các chiêu thức võ thuật luôn thay đổi.
Nhưng dù chiêu thức có hoa mỹ đến đâu, tốc độ nhanh đến thế nào thì cũng phải lao tới bên cạnh người ta thì mới có thể thi triển được.
Vì vậy, không cần phải bối rối bởi những chiêu trò mà họ bày ra.
Chỉ cần giữ khoảng cách một tấc với đối phương là được.
Nghĩ vậy, hơi thở hỗn loạn của Lý Phi lập tức trở nên đều đặn hơn.
Lý Phi có thể cảm thấy Lý Hán Thần không ngừng đổi hướng xung quanh mình.
Đồng thời, Lý Hán Thần còn không ngừng nói với một giọng điệu kiêu ngạo.
"Lý Phi, đồ khốn kiếp".
"Trước đây mày chả khác nào một con chó trước mặt tao".
"Thật không ngờ, sau khi con chó nhà mày tuột xích lại cắn ngược lại chủ như thế".
"Mày có biết người ta đối xử với những con chó cắn chủ như thế nào không?" "Tất cả mọi người đều sẽ sử dụng một cách để đối phó với những con chó này, đó là giết chết".
"Giờ mày…" Lý Hán Thần chưa kịp nói hết câu.
Trong không khí đột nhiên phát ra một tiếng động lớn.
"Ầm!" Lý Hán Thần choáng váng.
Lý Thiên Sách sững sờ.