Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

Chương 789: Blair Clydesman




Người phụ nữ trung niên này chính là mẹ ruột của Blair Clydesman.
Mẹ ruột của Blair Clydesman sở hữu dòng máu cao quý của người Scotland.
Bà ta giống như viên ngọc trai giữa biển cả, luôn tự tỏa sáng.
Thế nhưng bây giờ, trước mắt Blair Clydesman bà ta có chút hoảng loạn.
Hơn nữa Blair Clydesman còn phát hiện mẹ mình đã khóc.
Trong chớp mắt, mẹ của Blair Clydesman được vệ sĩ đưa đến gặp cô ta.
Blair Clydesman còn chưa kịp mở lời, mẹ cô ta đã khóc lóc kể lể rồi.
“Blair Clydesman, em trai con có chuyện rồi”.
“Nó ở Hoa Hạ bị người ta đánh”.
Mẹ của Blair Clydesman vừa dứt lời, cô ta lập tức giận dữ.
Một luồng khí tức giận lan tòa khắp căn phòng.
“Lạch cạnh, lạch cạch”.
Có một lực nào đó làm cho căn biệt thự bằng gỗ khẽ rung lên.
Đây chính là sức mạnh đáng sợ của Blair Clydesman.
Blair Clydesman có thể chi phối toàn bộ tài nguyên của gia tộc.
Ngoại trừ cô ta thông minh hơn người cùng với quyền lực đỉnh cao ra, cô ta còn có thực lực mà không ai có thể lường trước.
Khi Blair Clydesman chào đời, trên bầu trời xuất hiện hiện tượng kỳ lạ.
Lúc đó có mấy ngôi sao băng từ trên trời rơi xuống mặt đất.
Tạo nên một hiện tượng thiên văn đặc biệt mà khoa học không thể lý giải.
Từ đó trở đi, Blair Clydesman sở hữu một khả năng rất kỳ lạ.
Theo khoa học giải thích thì đó là lực hút của trái đất-trọng lực.
Blair Clydesman có thể sử dụng trọng lực.
Ví dụ một miếng sắt nặng năm kilogram, Blair Clydesman chỉ cần suy nghĩ một chút.
Trong trường hợp miếng sắt không có bất kỳ thay đổi nào về hình dạng bên ngoài, thì khối lượng của miếng sắt có thể sẽ tăng lên.
Trong chớp mắt có thể khiến cho khối lượng của miếng sắt biến thành mười kilogram.
Trước kia, có một người đàn ông đã từng mạo phạm Blair Clydesman trước mặt nhiều người.
Lúc đó Blair Clydesman chỉ cần một ánh mắt, đã khiến cho người đàn ông kia bị gãy xương trong chớp mắt bởi vì không chịu được áp lực đột ngột của trọng lực.
“Là ai? Là ai đã đánh em trai con?”
Mặc dù Blair Clydesman không có biểu hiện phẫn nộ.
Thế nhưng mỗi lời cô ta nói đều mang theo sát khí sắc bén.
Nếu bây giờ người đó đứng trước mặt Blair Clydesman thì e rằng sẽ nhanh chóng thịt nát xương tan.
Mẹ của Blair Clydesman khóc thút thít.
Bà ta nắm chặt tay Blair Clydesman nói: “Con mau đến Hoa Hạ đi, đi cứu em trai con”.
“Nó không xong rồi”.
“Bởi vì bác sĩ vừa gọi điện nói, em trai con..., nó....”.
Mẹ của Blair Clydesman nghẹn ngào, thậm chí không nói nên lời.
“Mẹ, rốt cuộc Pence gặp chuyện gì? Mẹ mau nói đi”.
Pence và Blair Clydesman là chị em sinh đôi khác trứng.
Hai chị em họ sinh cùng ngày.
Blair Clydesman sở hữu một năng lực kỳ diệu chưa ai từng có.
Thế nhưng Pence lại chỉ là một người bình thường.
Anh ta có những thứ mà tất cả những cậu chủ quý tộc bình thường khác đều có.
Đồng thời cũng có cả những thói hư tật xấu giống đám công tử bột kia.
Thế nhưng theo quan điểm của Blair Clydesman, là một người thuộc tầng lớp thượng lưu, nhưng thói hư tật xấu đó cũng chẳng là gì.
Bởi vì đó là bản tính của loài người.
Một kẻ mạnh thực sự, nếu có thói hư tật xấu thì sao chứ?
Mẹ của Blair Clydesman vội vàng kể hết mọi chuyện của Pence ở Ninh Châu cho cô ta nghe.
Tất cả những lời mẹ Blair Clydesman vừa nói, không hề thêm thắt bất cứ điều gì, tất cả đều là sự thật.
Mà lúc này, Blair Clydesman giận tím mặt.
Lúc đó, một chiếc xe ATV cách cô không xa đột nhiên bị bẹp dí.
“Bùm!”
Chiếc xe đỗ cạnh đó nhìn giống như bị một cục sắt khổng lồ đè xuống, khiến cho chiếc xe bẹp dí.
Tất cả những người gần đó đều run lên sợ hãi.
Mọi người đều biết rõ tình cảm của hai chị em nhà Clydesman.
Từ nhỏ tới lớn, tình cảm hai chị em họ rất sâu đậm.
Là chị gái Blair Clydesman chăm sóc đối xử với em trai rất tốt.
Từ nhỏ tới lớn, bất kể Pence làm sai chuyện gì, Blair Clydesman đều đứng ra chịu trách nhiệm.
Đối với Blair Clydesman, đừng nói là Pence làm nhục một cô gái ở Hoa Hạ, cho dù có giết chết cô ta thì cũng chẳng là gì.
Lúc này, trong ánh mặt của Blair Clydesman hằn lên sát khí.
“Lập tức chuẩn bị máy bay ngay, tôi phải đến Hoa Hạ”.
“Tôi muốn đám người xúc phạm em trai tôi phải trả giá!”
......
Tại sân bay quốc tế Ninh Châu.
“I can see you!”
“I can see you!”
Bên cạnh lối ra Vip của sân bay.
Hứa Hạo Nhiên đang cầm trong tay cây đàn ghita cổ, ngồi ở bồn hoa trước bậc thềm và giai điệu tiếng Anh không mấy chỉn chu.
Mặc dù tiếng Anh của Hứa Hạo Nhiên không chuẩn lắm.
Thế nhưng khi cậu ta hát lại có chút gì đó khá hay ho.
Khiến cho những thanh niên quanh đó đều lấy điện thoại ra quay.
Một số người bên cạnh đứng nhìn với khuôn mặt tươi cười.
Thời gian gần đây, không chỉ ở Ninh Châu mà tập đoàn Lăng Tiêu vẫn phát triển vô cùng mạnh ở khu vực phía Đông.
Tất cả những nhân viên quan trọng của tập đoàn Lăng Tiêu, ai cũng làm việc chăm chỉ để xây dựng tập đoàn của họ thành một siêu doanh nghiệp có tầm ảnh hưởng quốc tế.
Thế nhưng, là một trong những người thừa kế tập đoàn.
Một cậu chủ giàu có.
Hứa Hạo Nhiên tiêu diêu tự tại ngồi trên nền đất đánh đàn ghita.
Cậu ta không có ý kiến gì về sự phát triển của tập đoàn trong tương lai.
Đồng thời, cậu ta cũng không hứng thú gì về công việc kinh doanh này.
Cậu ta bây giờ chỉ muốn sống cuộc sông vô lo vô nghĩ của bản thân.
Đây là lần đầu tiên cậu ta hát ở sân bay.
Thế nhưng một thời gian trước đó, Hứa Hạo Nhiên đã đi qua nhiều nơi ở Ninh Châu.
Trước đó, câu ta chỉ hát ở quán bar.
Bây giờ cậu ta hát ở tất cả những nơi công cộng
Ý tưởng này là của Lý Phong.
Lý Phong nới với Hứa Hạo Nhiên, nếu cậu ta thực sự muốn tiến đến sân khấu quốc tế, việc đầu tiên cần làm là phải mặt dày!
Là một người làm nghệ thuật, thì phải mặt dày.
Cần bỏ đi cái tôi của mình.
Sau đó là đứng trước mặt nam thanh nữ tú, già trẻ gái trai, bất kể tầng lớp nào trong xã hội, biểu diễn tài năng của mình.
Hứa Hạo Nhiên thích hát, sau khi trải qua rất nhiều biến cố, cuối cùng Hứa Hạo Nhiên đã hoàn toàn hiểu rõ.
Cậu ta phát hiện thứ mình đang theo đuổi là một thứ gì đó rất hư ảo.
Cậu ta muốn trở thành một nhà nghệ thuật.
Cậu ta muốn dùng cách riêng của mình để thay đổi thế giới.
Lúc này, có một chiếc xe Roll Royce đi tới, dừng trước cửa đón Vip.
Vốn dĩ Hứa Hạo Nhiên không liên quan gì đến chiếc xe sang này cả.
Thế nhưng, người đàn ông mặc vest, đi giày da, đeo kính vàng ngồi trên xe cảm thấy Hứa Hạo Nhiên có chút ngứa mắt.
Người đàn ông này tên là Ngụy Thường.
Hắn vừa từ nước ngoài trở về.
Gia tộc của Ngụy Thường có địa vị trên trường quốc tế.
Năm đó trong lúc hỗn loạn, trưởng bổi trong gia tộc này đã trốn ra nước ngoài.
Những năm gần đây, họ đã ăn sâu bén rễ ở nước ngoài.
Ninh Châu là nhà của họ.
Ngoài một ngôi nhà và vài doanh nghiệp nhỏ thì không còn gì khác.
Bình thường Ngụy Thường sẽ không về nước.
Thế nhưng vài tiếng trước đây, hắn đã biết được một tin vô cùng quan trọng từ nguồn tin bí mật!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.