Nhưng Hứa Thiên Tứ có vẻ rất hưởng thụ cảm giác này.
Dường như đây mới là nơi anh ta nên sống.
Anh ta nhanh chóng đi đến một căn phòng.
Ở đây có hai ông già đang ngồi.
Một người mặc đồ đen, một người mặc đồ trắng.
Trên mặt bàn đá bày một bộ cờ vây.
Hứa Thiên Tứ bước lên, vênh váo giơ chiếc lệnh bài trong tay ra nói.
"Kế hoạch đã bắt đầu rồi, bên phía hai người khi nào thì hành động?"
Hai ông già giống như không nghe thấy lời Hứa Thiên Tứ nói, vẫn ngồi ngẫm nghĩ cờ vây.
Hứa Thiên Tứ bực bội nói: "Nói đi, hai người điếc à?"
Hứa Thiên Tứ vừa dứt lời, ông già mặc đồ đen bỗng quay đầu lại.
Ông ta chỉ trợn mắt lên.
Bỗng nhiên có một luồng khí tức mạnh mẽ thổi tới.
Hứa Thiên Tứ giống như bị một chiếc xe tải tông trúng, cả người văng ra ngoài.
Anh ta đập mạnh vào tường rồi rơi xuống đất.
Sau đó, ông già áo đen lại quay lại đánh cờ tiếp với ông già áo trắng, giống như không có chuyện gì xảy ra.
Ông già áo trắng nhìn Hứa Thiên Tứ đang lồm cồm bò dậy cười nói.
"Nhóc con, cái thứ cậu cầm trong tay cũng chỉ là một cái lệnh bài Hắc Thiết mà thôi".
"Đối với chúng tôi, cậu chỉ là một thằng hầu, một vật hi sinh".
"Muốn dùng cái thứ đồ chơi rách nát đó để lên mặt với bọn tôi à, cậu còn non và xanh lắm".
Hứa Thiên Tứ lau máu bên khóe miệng, hung ác nói.
"Đồ già khụ, tôi nghe theo lệnh chủ nhân đến thúc giục hai ông làm việc đấy".
Ông già áo trắng bên cạnh chẳng thèm nhìn đến anh ta.
Coi Hứa Thiên Tứ như người vô hình.
Ông ta dửng dưng nói: "Haizz, ông không có chuyện gì để làm à, nói chuyện với một con chó làm gì?"
"Chó hiểu tiếng người à?"
Ông già áo đen sững sỡ, sau đó cười rộ lên.
"Ừ nhỉ, tôi đúng là tuổi già lẩm cẩm mà".
"Tự dưng rảnh hơi đi nói chuyện với một con chó".
Hứa Thiên Tứ sắp nổi điên thì cách đó không xa có một cô gái tết tóc từ từ đi đến.
Nhìn từ xa thì cô gái này trông rất đáng yêu.
Nhưng lúc nhìn gần mới thấy làn da của cô ta còn trắng hơn giấy.
Mà trên mặt còn trang điểm theo kiểu trang điểm cho người chết.
Trên má có hai cái vòng tròn to màu đỏ, nhìn mà rợn người.
Cho dù Hứa Thiên Tứ là người cực kì mạnh mẽ nhưng nhìn thấy cô gái này cũng bất giác run rẩy.
Anh ta đang định nói thì cô gái đó đã lạnh lùng nói.
"Nhóc con! Đừng có rảnh rỗi sinh nông nổi, tự mình mất mặt".
"Dây dưa với hai ông già này làm gì, mau vào đây với tôi".
Hứa Thiên Tứ lập tức theo chân cô ta vào một căn phòng.
Tuy nơi này nhìn rất cổ xưa.
Nhưng trong phòng này có rất nhiều màn hình tinh thể lỏng.
Mỗi một cái màn hình đều có một cái ghế, sau ghế có người ngồi.
Bọn họ mặc một bộ đồ màu đen che kín từ đầu đến chân, không nhìn rõ dáng người.
Ngay cả giọng nói cũng đã bị bóp méo.
Bên trong màn hình truyền ra giọng nói không rõ là nam hay nữ.
"Hứa Thiên Tứ, chuyện làm đến đâu rồi?"
Hứa Thiên Tứ vừa nghe thấy giọng nói này thì cung kính cúi người.
Cho dù người đó không đứng trước mặt anh ta nhưng anh ta vẫn tỏ ra cực kì niềm nở.
Nếu trên người anh ta mà có đuôi thì giờ chắc chắn cái đuôi này sẽ vẫy rối rít.
"Thưa chủ nhân, mọi chuyện xử lí đã ổn thỏa rồi ạ".
Cái người nửa nam nửa nữ kia lại dửng dưng nói.
"Tốt lắm".
"Sau khi xong chuyện tôi sẽ khen ngợi cậu".
"Cảm ơn chủ nhân, cảm ơn chủ nhân".
Hứa Thiên Tứ chắp tay với cái bóng đen trong màn hình không ngừng cảm ơn.
Anh ta còn nói: "Chủ nhân, tôi có một mong muốn nhỏ".
"Nói đi".
"Tôi muốn sau khi thiên thạch rơi xuống, tôi vẫn tiếp tục ở lại thành phố này".
Hứa Thiên Tứ nói thế, người áo đen dùng giọng nói nghi ngờ hỏi: "Tại sao? Cho tôi một lí do".
"Thưa chủ nhân, Ninh Châu là nhà tôi".
"Tôi lớn lên ở đây, quen với mọi thứ ở nơi đây".
"Tôi xin chủ nhân tặng nơi này cho tôi, để tôi làm căn cứ".
"Chờ sau khi tôi nắm chặt Ninh Châu trong tay thì có thể phục vụ chủ nhân tốt hơn nữa".
Hứa Thiên Tứ vừa nói thế, bên trong màn hình bỗng truyền đến tiếng thì thầm.
Nghe thì tưởng là tiếng lẩm bẩm nhưng thật ra là mọi người đang thảo luận với nhau.
Cuộc thảo luận nhanh chóng có kết quả.
Bóng đen nói với Hứa Thiên Tứ: "Được".
"Nhưng cậu phải nhớ rõ, Ninh Châu sắp trở thành vùng đất hoang rồi".
"Trước khi nó trở thành vùng đất hoang, cậu không được phép ra tay".
"Chỉ có thể âm thầm quan sát".
"Vâng, tôi đã biết, chủ nhân cứ yên tâm".
Sau khi màn hình vụt tắt, Hứa Thiên Tứ nhếch miệng cười giả dối.
...
Không bao lâu sau, cả Ninh Châu truyền tai nhau tin tức sắp có mưa sao băng.
Rất nhiều trai gái hẹn nhau, muốn tìm một nơi thích hợp để ngắm mưa sao băng.
Trên mạng cũng bàn luận sôi nổi về việc này.
Hai ngày nay Hứa Mộc Tình có chút thời gian.
Cô cũng muốn nhân cơ hội này ngắm mưa sao băng với Lý Phong.
Mà nơi ngắm mưa sao băng hợp lý nhất chính là tòa nhà của tập đoàn Lăng Tiêu.
"Cốc cốc cốc".
Ngón tay mảnh mai của Hứa Mộc Tình gõ cửa phòng làm việc của Lý Phong.
Tuy biết rõ Lý Phong không bao giờ nghiêm túc làm việc trong văn phòng.
Nhưng Hứa Mộc Tình vẫn có thói quen gõ cửa.
Đến khi cô vào trong mới thấy Lý Phong đang vắt chân ngồi ăn kem.
"Vợ đến rồi à".
Nói xong Lý Phong lập tức cầm lấy cây kem bên phải đưa cho Hứa Mộc Tình.
Cây kem này vẫn chưa bóc vỏ.
Thời tiết bây giờ rất nóng.
Mà văn phòng của Lý Phong không mở điều hòa.
Nếu là bình thường thì cây kem này chảy lâu rồi mới đúng.
Nhưng sau khi Hứa Mộc Tình cầm lấy cây kem.
Cô thấy cây kem vẫn lạnh ngắt.
Giống như mới lấy từ trong tủ lạnh ra vậy.
Hứa Mộc Tình bóc vỏ, cây kem vẫn còn nguyên vẹn, mà mùi kem còn thơm thoang thoảng.
Cô hỏi Lý Phong: "Trong phòng anh có tủ lạnh à?"
Lý Phong nhún vai cười.
Hứa Mộc Tình nửa tin nửa ngờ ngồi xuống.
Cô cùng anh ăn kem ngon lành.
Hứa Mộc Tình nói với Lý Phong: "Đúng rồi, ai cũng nói tối nay có mưa sao băng".
"Anh có muốn cùng em ngắm mưa sao băng không?"
Lý Phong bỗng quay đầu, cười hì hì với Hứa Mộc Tình nói.
"Vợ ơi, nếu anh nói tối nay anh không xem mưa sao băng được thì em có đánh anh không?"