Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

Chương 815: Không được ăn linh linh




"Lý Phong, Lý Phong! Á aaaaa!"
Trong phòng theo dõi, Hứa Thiên Tứ gầm lên giận dữ.
Anh ta hét lên với người bên cạnh: "Còn đứng ngây ra đó làm gì?"
"Mau đi nhặt xác Hồ Đức Quang về đây cho tôi".
"Cái gã vô dụng như ông ta chết thì thôi".
"Nhưng quả của tôi không thể để đấy lãng phí được".
Hứa Thiên Tứ vừa dứt lời thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Hứa Thiên Tứ cho đàn em ra mở cửa, lúc đó anh ta sợ chết khiếp.
Người đứng ngoài cửa là Lý Phong.
Mà lúc này trên tay anh đang cầm loại quả Hứa Thiên Tứ dùng để điều khiển Hồ Đức Quang.
"Anh nói là cái thứ này đấy hả?"
Lúc Hứa Thiên Tứ nhìn thấy Lý Phong cầm quả đó trong tay, vẻ mặt anh ta rất phức tạp.
Nhìn như anh ta muốn cười mà phải cố nhịn vậy.
Khóe miệng Hứa Thiên Tứ run lên.
Một lúc sau, anh ta nói với Lý Phong: "Đúng đấy, thứ tao tìm chính là nó".
"Nhưng Lý Phong à, không ngờ mày tìm được tao nhanh đến thế".
"Cái thứ trong tay mày là đồ ngon đấy".
"Mày có muốn cắn thử miếng không?"
Lúc Hứa Thiên Tứ nói thế, trên mặt anh ta tỏ vẻ khiêu khích.
Lý Phong nhìn quả giống hạt óc chó trong tay, dửng dưng nói.
"Ngay cả trẻ lên ba cũng biết không được phép ăn linh tinh".
"Anh nghĩ cái trò khích tướng cấp thấp như vậy có hiệu quả à?"
Hứa Thiên Tứ chỉ cười không nói, miệng anh ta bắt đầu lẩm bẩm thần chú mà Lý Phong không nghe được.
Đột nhiên quả trong tay Lý Phong mọc ra cái xúc tua dài.
Cái xúc tua dài nhanh chóng bện lại, định đâm vào mặt Lý Phong.
Trong chớp mắt, những xúc tua ấy đã ôm trọn lấy mặt anh.
Lúc này, Hứa Thiên Tứ cười vui sướng nói: "Ha ha ha, mày là đồ ngu".
"Cậu đây đâu có ngu".
"Vừa nãy tao nói với mày thế vì muốn mày phân tâm thôi".
"Sau đó để bảo bối của tao ký sinh trên người mày".
"Lý Phong ơi Lý Phong, mày chết chắc rồi".
Nhưng hạt óc chó trong tay Lý Phong cũng không lập tức ký sinh vào người anh như Hứa Thiên Tứ nghĩ.
Mà nó vẫn cứng đờ ở đó.
Xúc tua mảnh như sợi tóc của nó cũng không đâm vào da Lý Phong.
Chỉ có thể bám bên ngoài.
"Sao lại thế?"
Hứa Thiên Tứ ngạc nhiên nhìn Lý Phong chằm chằm.
Như cách của anh ta thì quả này phải ký sinh vào Lý Phong rồi chứ.
Sao nó vẫn đứng im bất động như thế.
Lúc này, Lý Phong dùng lực bóp quả trong bàn tay.
"Rắc rắc rắc!"
Bề ngoài của nó bắt đầu bị nứt.
Ngay sau đó, nó phát ra tiếng kêu inh tai nhức óc
Tiếng kêu này có thể khiến thủy tinh bên cạnh vỡ vụn.
Hứa Thiên Tứ trợn to mắt.
Anh ta không tin vào những gì mình nhìn thấy.
Bởi vì cấu tạo của loại quả mà Lý Phong đang cầm rất đặc biệt.
Tuy là nhìn bề ngoài của nó giống hạt óc chó.
Nhưng lớp vỏ của nó không thể đập vỡ.
Đừng nói đến ngón tay của người, cho dù là dùng kim cương cắt thì nó cũng chẳng chút xây xước.
Thế mà loại quả còn cứng rắn hơn cả kim cương trong mắt Hứa Thiên Tứ.
Lại bị Lý Phong nghiền thành mảnh nhỏ.
Lý Phong còn nói một câu khiến Hứa Thiên Tứ sợ hãi: "Quả Nakun".
"Hứa Thiên Tứ, tôi còn tưởng anh gặp may nên mới được như ngày hôm nay".
"Không ngờ anh lại bán rẻ linh hồn cho thứ dơ bẩn này".
Ánh mắt và vẻ mặt Hứa Thiên Tứ tràn đầy bất ngờ, nhìn Lý Phong chằm chằm.
Lúc này trông anh ta rất sợ hãi.
Cảm giác giống như anh ta đã bị thương khắp người đứng trước mặt Lý Phong.
Tất cả những gì anh ta có đã bị Lý Phong biết.
Loại quả trong tay Lý Phong đúng là quả Nakun, nhưng nguồn gốc của nó không ở thế giới này.
Giống như Lý Phong nói, cây có thể kết thành quả này không giống bất kì một loại cây nào trên thế giới này cả.
Nó là thứ xấu xa dơ bẩn.
Nó không hấp thụ ánh sáng mặt trời.
Mà nó hấp thụ những thứ khí bẩn xấu xa nhất trên thế giới này.
Nhưng Hứa Thiên Tứ không hiểu sao Lý Phong lại biết chuyện này.
Anh ta nghĩ trên đời này không có mấy người biết đến cây này.
Cho dù có người biết thì chắc chắn cũng không phải thằng con ở rể vô dụng như Lý Phong.
Hứa Thiên Tứ giơ tay chỉ vào Lý Phong hỏi" "Sao mày lại biết chuyện này?"
"Lý Phong, mau trả lời tao đi".
Nghe Hứa Thiên Tứ hỏi, Lý Phong thờ ơ nói: "Tôi không cần nói cho anh biết".
"Tôi còn đang định nể tình cũ mà tha cho anh một mạng".
"Nhưng giờ thì..."
Hứa Thiên Tứ hét lên với Lý Phong: "Giờ thì sao?"
"Lý Phong, thằng chó, mày nghĩ mày giết được tao chắc?"
"Tao nói cho mày biết trên đời này không ai đánh được tao?"
"Chỉ cần cho tao một chút thời gian nữa thôi là tao có thể làm vua, nắm gọn thế giới này trong tay".
Nói xong, gân xanh trên trán Hứa Thiên Tứ nổi lên cuồn cuộn.
"Lý Phong, tao biết mày có chút thực lực, mày cũng có nhà họ Lý chống lưng".
"Nhưng cũng chỉ như thế mà thôi".
"Mày cứ chờ xem, tao sẽ không tha cho mày đâu, tao nhất định sẽ giết chết mày".
Vừa dứt lời, thân thể Hứa Thiên Tứ đột nhiên co giật.
Sau đó, anh ta kêu thảm thiết, nghe mà rợn người.
Trong ánh mắt chăm chú của đám người Lý Phong, anh ta cứ thế biến mất trong không trung.
Nhìn giống như có một bàn tay vô hình to lớn vo viên cả người Hứa Thiên Tứ lại.
Sau đó nhét anh ta vào một không gian trật hẹp.
Vương Tiểu Thất cà Lý Nhị Ngưu sau lưng Lý Phong nhìn thấy cảnh này thì bất giác trợn to mắt.
Bọn họ chưa từng nhìn thấy cách chạy trốn như thế bao giờ.
Vương Tiểu Thất hỏi Lý Phong:"Đại ca, chuyện gì thế?"
"Sao thằng cha này lại biến mất trong không trung như thế?"
"Mà nghe có vẻ đau đớn lắm".
Lý Phong nhếch miệng cười khẩy: "Hứa Thiên Tứ bán linh hồn mình cho một loài sinh vật sống trong kẽ hở không gian".
"Loại sinh vật này hấp thu lực lượng xấu xa nhất của thế giới này".
"Nó cũng chính là thứ khí bẩn mà mọi người thường nhắc tới".
"Khí bẩn?"
Vương Tiểu Thất và Lý Nhị Ngưu nhìn nhau, đây là lần đầu tiên hai người họ nghe được từ này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.