Nói cách khác nếu một huấn luyện viên thể hình bình thường có thể nâng được tạ một trăm cân.
Sau khi bị sâu này khống chế có thể nâng được tạ năm trăm cân.
Mà bọn họ cũng không được gọi là con người nữa, bọn họ không biết sợ, lại càng không biết đau.
Cho dù có người cầm dao chém chân tay bọn họ thì bọn họ cũng sẽ dùng miệng mình cắn đứt cổ người đó.
Dù sao thì Dương Lai Vũ cũng là một cao thủ có chút tiếng tăm.
Sau khi bị sâu khống chế, thực lực của anh ta phải tăng lên ít nhất là năm lần.
Cho dù là tốc độ hay sức lực thì cũng trên cơ trưởng lão của đại môn phái trên giang hồ.
Hứa Thiên Tứ biết Lý Phong có chút bản lĩnh, nhưng anh ta không ngờ trong chớp mắt Lý Phong lại có thể đánh Dương Lai Vũ thành phế vật như này.
Thực lực như vậy khiến Hứa Thiên Tứ phải nhìn Lý Phong bằng con mắt khác.
Hứa Thiên Tứ nắm chặt tay, nhìn theo hướng đám người Lý Phong đi xa, nghiến răng "ken két".
Càng khiến anh ta tức giận là sự thờ ơ của Lý Phong đối với anh ta.
Lý Phong rõ ràng đã biết Dương Lai Vũ là con rối bị Hứa Thiên Tứ điều khiển nhưng anh chỉ dùng một đòn đánh anh ta thành phế vật chứ không xuất hiện.
Chuyện này khiến Hứa Thiên Tứ cảm giác thất bại nặng nề.
Dường như lúc này Lý Phong đang đứng trên cao nhìn anh ta bằng ánh mắt trịch thượng, vẻ mặt khinh khỉnh vậy.
"Lý Phong, mày chờ mà xem, mày đã thích vờn thì tao sẽ có cách vờn mày ra bã".
Giữa trưa, đoàn người Lý Phong đã đến được chỗ hang động đó.
Nhưng mảnh đất trống bên ngoài hang động đã trở thành nơi để mọi người nấu cơm dã ngoại, nói chuyện phiếm.
Ở đây dựng ít nhất là sáu cái lều.
Chiếc lều ở giữa còn có một đống lửa lớn, bên trên có đặt mấy con gà nướng.
Cả đám người trai gái đang vừa ăn vừa bàn nhau lát nữa sẽ vào trong hang thám hiểm.
Hứa Mộc Tình và Tina xuất hiện đã thu hút không ít ánh mắt của đám đàn ông.
Vẻ ngoài và dáng người của hai người rất hấp dẫn người khác.
Cho dù ở nơi nào thì hai người họ cũng rất nổi bật, khiến người ta vừa gặp là nhớ mãi không quên.
Đám người này giống hệt đám người vừa gặp lúc nãy, trong đó có mấy kẻ có tiền tự cho mình là đúng.
Mấy cậu ấm này hay dẫn theo một hai người đẹp sexy.
Bình thường bọn họ đều là hoa khôi của trường, thậm chí còn có cả gái gọi cao cấp.
Dù sao thì cũng sẽ khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Nhưng giờ vẻ đẹp Hứa Mộc Tình và Tina đúng là ngang tài ngang sức.
Trước mặt Hứa Mộc Tình và Tina thì những người đẹp khác cũng chả khác gì người bình thường cả, trong nháy mắt liền trở nên xấu xí.
Có một cậu ấm gần đám người Lý Phong nhất đứng lên.
Cho dù ra ngoài leo núi thì anh ta cũng ăn mặc chỉnh tề, tóc vuốt keo.
Anh ta hất nhẹ ngọn tóc rủ xuống trước trán mình sau đó tỏ vẻ phóng khoáng đi đến trước mặt Hứa Mộc Tình.
Anh ta lịch sự hỏi cô: "Người đẹp à, mọi người cũng đến đây thám hiểm à?"
"Tôi tên Trương Trường Quan, tôi đến đây hai ngày rồi".
"Cái hang động này chúng tôi đã dò hơn nửa đường rồi, nếu theo chân chúng tôi thì mọi người không phải đi lòng vòng".
Vẻ mặt Hứa Mộc Tình vô cảm.
Nhưng lúc cô nói chuyện, giọng nói trong trẻo của cô khiến đám người cả trai lẫn gái ngậm miệng lại.
Dường như nghe giọng của Hứa Mộc Tình, bọn họ như đang nghe thấy tiếng nhạc thánh thót, không chút tạp âm.
"Không cần, chúng tôi tự có cách dò đường, mà có chồng tôi ở đây, không cần người khác giúp".
Hứa Mộc Tình vừa mở miệng đã nhắc đến ông xã khiến đám đàn ông ở đây tiếc đứt ruột.
Nhưng Trương Trường Quang cũng không vì những lời này của cô mà lùi bước.
Theo anh ta thấy thì Hứa Mộc Tình chỉ đang tìm cớ mà thôi.
Đám người bọn họ cũng chỉ có hai tên đàn ông.
Quần áo Lý Phong mặc trên người toàn là hàng chợ, nhìn giống người hầu hơn.
Mà nhìn Hứa Hạo Nhiên chả giống người nắm thóp được đại mỹ nhân như Hứa Mộc Tình.
Cái kiểu lí do của Hứa Mộc Tình á, anh ta chẳng lạ gì.
Mấy cô gái rụt rẻ giữ kẽ ra ngoài hay có thói quen tự nhận mình là gái có chồng hoặc đã có người yêu.
Như thế để tránh đám ruồi bọ lởn vởn tán tỉnh xung quanh.
Nhưng Trương Trường Quang không nghĩ mình là ruồi bọ, anh ta phải là thiên nga hoặc tiên hạc mới đúng, khiến người khác chỉ có thể ngước nhìn.
Mà vào hang động này anh ta đã nghĩ ra cách rồi.
Tuy là miệng nói đến nơi này thám hiểm nhưng trước khi đến anh ta cũng tìm hiểu sơ qua về hang này rồi.
Mà anh ta cũng chả phải người thường, sau lưng anh ta là một gia tộc lánh đời thần bí.
Trương Trường Quang thấy mỹ nữ như Hứa Mộc Tình á, chỉ anh ta mới có thể nắm gọn trong tay, người khác chỉ làm nền, thậm chí là làm người hầu cho cô mà thôi.
Nhưng Trương Trường Quang lấy lui làm tiến, anh ta cười khẽ gật đầu, sau đó lui về sau hai bước nói: "Chúng tôi ở đây chơi mấy ngày nữa".
"Nếu mọi người có khó khăn thì cứ đến tìm tôi".
Hứa Mộc Tình hờ hững gật đầu, cái loại cậu ấm tự tin đầy mình như Trương Trường Quang cô gặp nhiều rồi, theo thói quen trả lời qua loa mấy câu rồi đoàn người vào thẳng trong hang.
Lúc Hứa Mộc Tình mới vào trong, bên cạnh lập tức có người hô lên: "Này, mấy người cứ thế xông vào hả?"
Hứa Mộc Tình dừng chân quay đầu hỏi: "Chả nhẽ vào hang còn phải mua vé à?"
Người vừa hô đứng ở lều trại đối diện với Trương Trường Quang, giờ anh ta đang cầm một cái chân gà lớn ăn ngon lành, miệng đầy dầu mỡ.
Anh ta cười hô hố, lau miệng nói: "Cái hang động này khác những hang động bình thường khác".
"Nhìn thì thấy bình thường chứ càng vào sâu bên trong càng tối, mà còn lạnh nữa".
"Đoàn người của chúng tôi có không ít cao thủ võ lâm, những người này dù mặc áo ngắn tay đi giữa trời đông ở phương Bắc cũng chẳng nhằm nhò gì".
"Nhưng cũng không chịu nổi khí lạnh trong hang động, phải dùng nội lực để sưởi ấm".
"Tôi thấy mấy người giống như những người đi thám hiểm bình thường".
"Nếu không chuẩn bị gì mà đi vào, tôi nghĩ không trụ được bao lâu sẽ phải đi ra thôi".
"Không ra thì sẽ rất nguy hiểm".