Hóa Ra Bản Vương Mới Là Thế Thân

Chương 121:




Hoàn Huyên uống giải dược một tháng, mạch tượng dần khôi phục bình thường, Trịnh phụng ngự cho hắn ngừng thuốc, nhưng hắn vẫn tỏ vẻ không xuống giường nổi, canh cháo muốn người ta đút từng ngụm một, bánh ngọt trái cây cũng muốn tay đưa tận miệng —— người ta này đương nhiên là Tùy Tùy.
Tùy Tùy sao mà tin nổi ngay cả một cái muỗng hắn cũng không cầm được, nhưng chỉ cần vừa nhìn thấy gương mặt tái nhợt, đôi mắt sương mù mênh mông của hắn, nàng rất khó cự tuyệt mấy loại yêu cầu vô lý của hắn.
Đút ăn còn thôi đi, lúc đút ăn nội thị cung nhân trong phòng liền lặng lẽ lui xuống, đút đút rồi không hiểu sao lại bị câu lên giường luôn.
Tùy Tùy không muốn thừa nhận mình sắc lệnh trí hôn, chỉ trách nam hồ ly tinh này thủ đoạn cao thâm.
Nhưng với thân thể nửa tàn hiện tại của hắn, vừa kích động đã thở hổn hển, chuyện nhiều hơn tất nhiên không làm được, cùng lắm chỉ có thể qua loa cho đỡ ghiền.
Hôm nay trong cung đưa tới mấy sọt anh đào mới cống "Cho Tiêu tướng quân thử quả tươi". Tiêu tướng quân thử xong, hốt hoảng bò dậy từ trên giường, búi tóc rối loạn, y phục nhàu nhĩ, trên vạt áo còn dính nước anh đào.
Nàng quay đầu liếc sang bệnh nhân như con mèo lười biếng dựa trên gối mềm, chỉ thấy ửng đỏ lan từ hai má thẳng đến đuôi mắt hơi nhướng lên của hắn, hắn rõ ràng có chút hụt hơi, môi mỏng hé mở, chính giữa không biết là nước anh đào hay vết máu bị cắn, vệt đỏ kia nổi bật giữa màu trắng bệnh tật bao quanh càng thêm kiều diễm.
Trái tim Tùy Tùy mới vừa bình ổn xuống lại đập dồn dập.
Nàng ho nhẹ hai tiếng nói: "Ta dậy thay xiêm y..."
Nàng nói rồi định xuống giường, bất thình lình thắt lưng bị người tóm, lại ngã về giường.
"Chốc nữa Trịnh phụng ngự sẽ tới thỉnh mạch..." Nàng đẩy Hoàn Huyên.
Hoàn Huyên nhẹ nhàng thổi một hơi bên tai nàng, thấp giọng nói: "Tỷ tỷ..."
Tùy Tùy vừa nghe thấy hai chữ "Tỷ tỷ" này, liền tựa như bị người nhéo gân, một chút sức lực trên tay cũng không có.
Nam nhân thừa dịp nàng sức yếu mà xâm nhập, ngón tay dài từ cổ nàng chậm rãi đi xuống, luồn vào vạt áo: "Nơi này dính nước anh đào, ta lau sạch giúp tỷ tỷ..."
Lời còn chưa dứt, hắn liền cúi đầu thong thả ung dung lau chùi.
Một lần lau lại là một khắc, Tùy Tùy đến tịnh phòng thay xiêm y, búi xong tóc, liền có cung nhân tới bẩm, nói Trịnh phụng ngự đã đến.
Tùy Tùy liếc mắt nhìn Hoàn Huyên, thấy vạt áo hắn nửa mở, tóc dài lộn xộn xõa trên gối.
"Chàng cứ như vậy mà gặp Trịnh phụng ngự sao?" Nàng tức giận nói.
Hoàn Huyên nói: "Dù sao ta cũng là bệnh nhân."
Tùy Tùy lại không bỏ được người này: "Ta gọi người tới rửa mặt chải đầu thay y phục cho chàng."
Hoàn Huyên nói: "Ta không thích người khác chạm vào."
Lời này trái lại không giả, hắn không giống vương tôn công tử bình thường, có lẽ là bởi vì quá khó hầu hạ, từ lúc bắt đầu hiểu chuyện những việc này đã không muốn mượn tay kẻ khác.
Tùy Tùy nói: "Vậy chàng tự làm đi."
Hoàn Huyên hữu khí vô lực mà nâng tay phải lên: "Tay ta không có sức."
Nói xong liền nhìn nàng với ý vị sâu xa.
Mặt Tùy Tùy đỏ lên: "Hoàn Tử Hành!"
Hoàn Huyên nói: "Vừa rồi không phải tỷ tỷ rất thích sao?"
Tùy Tùy nói: "Không được gọi ta..."
Hoàn Huyên: "Không được gọi là gì?"
Tùy Tùy nghiến răng.
Hoàn Huyên nói: "Trừ phi tỷ tỷ chải tóc giúp ta."
"Học mấy thứ linh tinh này từ đâu vậy?" Tùy Tùy nói.
Mấy thứ này nào cần học, ý niệm linh tinh của hắn muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Nhưng đương nhiên hắn không thể nói thật, không chút do dự nói: "Đều là Hoàn Minh Khuê dạy ta."
Tùy Tùy nghiến răng nghiến lợi: "Tên đăng đồ tử đó!"
Hoàn Huyên như cùng chung kẻ địch: "Phải đó, một người đứng đắn như ta bị huynh ấy dạy hư rồi."
Dừng một chút nói: "Trịnh phụng ngự chạy đi chạy về không dễ dàng, đừng để hắn đợi lâu. Tỷ tỷ mau giúp ta chải đầu đi."
Tùy Tùy đến cùng vẫn không lay chuyển được hắn, cầm lược ngọc trên bàn trang điểm: "Câm miệng."
Đây là lần đầu tiên nàng chải đầu cho người khác, nhưng may mà nàng thường thắt bím cho Tiểu Hắc Kiểm, thành thục chải xong búi tóc cho hắn, lại giúp hắn thay tẩm y sạch sẽ.
Hoàn Huyên nhìn gương đồng, soi một chút, lúc này mới cảm thấy thỏa mãn, nói ra ngoài bình phong: "Thỉnh Trịnh phụng ngự tiến vào."
Trịnh y quan vào phòng, liếc mắt nhìn hai người một cái, cau mày một cái gần như khó mà phát hiện, hành lễ với hai người, sau đó liền bắt mạch cho "Tiên đế".
Tùy Tùy thấy hắn một lúc lâu không mở miệng, trái tim trầm xuống: "Thế nào?"
Trịnh y quan hắng giọng nói: "Hình như Bệ hạ có chút âm hư hỏa thịnh, không biết bữa trưa hôm nay đã dùng món gì?"
Hoàng đế Hoàn Huyên này trên danh nghĩa đã chết, Trịnh y quan không biết nên xưng hô thế nào, nên vẫn xưng hắn là Bệ hạ.
Tùy Tùy không hiểu y thuật lắm, nhưng cũng biết âm hỏa phần lớn do h4m muốn gây ra, y quan này tám phần đã nhìn ra gì đó, chỉ là không chọc thủng thôi.
Hoàn Huyên nói: "Bữa trưa vẫn là mấy món canh cháo thanh đạm, trái lại là tham ăn thêm mấy quả anh đào."
Trịnh y quan gật đầu, nghiêm nghị nói: "Anh đào là vật có tính nhiệt, độc của Bệ hạ mới vừa giải, thân thể yếu ớt, không thể ăn nhiều."
Hoàn Huyên nói: "Ta biết rồi, đa tạ phụng ngự."
Trịnh y quan nói với Tùy Tùy: "Lão phu cũng giúp Tiêu tướng quân bắt mạch?"
Không đợi Tùy Tùy nói gì, Hoàn Huyên nói: "Làm phiền phụng ngự."
Tùy Tùy có chút chột dạ, nhưng vẫn vươn tay.
Lông mày Trịnh phụng ngự giật giật, thu ngón tay lại, ho nhẹ hai tiếng nói: "Thân thể Tiêu tướng quân khôi phục không tồi, dưỡng tiếp mấy ngày sẽ không còn đáng ngại. Chỉ là..."
Hắn muốn nói lại thôi: "Anh đào tuy ngon, vẫn không nên ăn nhiều, tương lai hai vị còn dài, có thể từ từ mà ăn..."
Tùy Tùy gượng cười nói: "Đa tạ phụng ngự nhắc nhở."
Chờ Trịnh phụng ngự rời đi, Hoàn Huyên nhịn không được cười thành tiếng. Tùy Tùy đánh một cái lên ngực hắn: "Chàng còn có mặt mũi cười!"
Dù nàng không dùng toàn lực, nhưng cũng là người tập võ, cái đánh này đến thịt vẫn rất đau, Hoàn Huyên k3u rên một tiếng, cau mày ôm ngực.
Tùy Tùy tức khắc khẩn trương: "Sao vậy?"
Hoàn Huyên chợt cười: "Tỷ tỷ xuống tay nặng như vậy, không sợ đánh chết ta về sau không có anh đào mà ăn à."
Chỉ là ngày hôm sau hắn cười không nổi nữa rồi.
Khi hắn tỉnh lại bên cạnh trống không, nhưng hắn không cảm thấy kỳ lạ. Thân thể Tùy Tùy dần chuyển biến tốt, lại khôi phục thói quen luyện võ sáng sớm mỗi ngày. Nàng thức rất sớm, lúc hắn tỉnh lại thì nàng thường đã luyện đao trong viện.
Đợi nàng luyện đao xong sẽ trở về tắm gội, sau đó dùng bữa sáng với hắn.
Chỉ chốc lát sau, quả nhiên rèm cửa vang lên tiếng động.
"Nàng đã về à?" Hoàn Huyên nói.
"Lão nô đã về rồi." Một thanh âm quen thuộc vang lên.
Sắc mặt Hoàn Huyên tức khắc biến đổi: "Sao ma ma lại tới đây?"
Cao ma ma ở nhà chất nhi tại Lam Điền, Hoàn Huyên sợ bà lớn tuổi không chịu nổi đả kích, vẫn luôn gạt bà chuyện uống thuốc độc, chỉ tính khi thật sự không còn cách nào mới đón bà từ Lam Điền về gặp mặt lần cuối.
Sau đó có được giải dược, cũng không vội đón lão ma ma về.
"Nếu lão nô không trở lại, chẳng phải vẫn không hay biết gì sao?" Cao ma ma nổi giận đùng đùng đi đến trước giường.
Hoàn Huyên chột dạ nói: "Ta sợ ma ma lo lắng."
Cao ma ma hừ lạnh một tiếng, chu môi nói: "Lão nô mắt hoa, tai điếc, người không dùng được nữa, không thể giúp Bệ hạ được gì, chỉ biết vướng bận."
Hoàn Huyên nhéo mi tâm: "Ma ma tuyệt đối đừng nói vậy..."
Đúng lúc này, ngoài bình phong vang lên tiếng bước chân quen thuộc: "Hoàn Tử Hành, chàng tỉnh rồi à? Ta gọi người..."
Tùy Tùy nói được một nửa liền mắc kẹt trong cổ họng, bởi vì nàng vừa vòng qua bình phong liền thấy bóng dáng quen thuộc của lão nhân gia.
Đây là lần đầu tiên nàng gặp Cao ma ma sau khi giả chết rời kinh, còn trong tình huống chưa có sự chuẩn bị, rén đến mức cơ hồ muốn chạy trối chết.
Đáng tiếc Cao ma ma đã phát hiện ra nàng, đứng lên hành lễ: "Lão nô gặp qua Tiêu tướng quân."
Quy củ không sai chỗ nào, nhưng không biết có phải do chột dạ hay không, Tùy Tùy vẫn cảm thấy trong mắt bà toàn là khiển trách và lên án.
Nàng căng da đầu tiến lên đỡ bà dậy: "Ma ma đừng đa lễ..."
Cao ma ma nói: "Tiêu tướng quân là quý nhân, lão nô hành lễ là lẽ dĩ nhiên."
Tùy Tùy biết trong lòng bà tức giận, chỉ đành nói: "Là ta có lỗi với ma ma..."
Cao ma ma nói: "Tiêu tướng quân là quý nhân, lão nô không dám trèo cao."
Tùy Tùy biết tính của lão ma ma, không biết nên dỗ dành hay nên trốn, ai ngờ lão ma ma rút chiếc khăn từ trong tay áo lau nước mắt: "Lừa lão nô xoay vòng vòng cũng bỏ đi, dù sao mấy người cũng có chuyện quan trọng, cũng có lý do, lão nô chỉ là một nô tỳ, đáng đời bị lừa mà khóc mù mắt già này..."
Bà ai oán nhìn thoáng qua Tùy Tùy: "Hồi kinh lâu như vậy, cũng không cho lão nô gặp một lần..."
Tùy Tùy hận không thể đào một cái hố chôn mình lại, lắc cánh tay Cao ma ma: "Ma ma cẩn thận tức giận hư thân mình."
Vừa nói vừa tháo xuống một cái túi thêu từ bên hông, nhét vào tay bà: "Đây là ngọc phật ta cầu tại Bạch Mã tự ở Lạc Dương, luôn mang theo trên người, chỉ chờ gặp ma ma sẽ cho bà."
Cao ma ma nửa tin nửa ngờ ngừng khóc: "Thật sao?"
Tùy Tùy mở túi thêu, lấy ngọc phật sáng bóng ra cho bà xem: "Sao giả được, ngọc phật này và ngọc mà Đại Phật dùng ở Bạch Mã tự là cùng một khối ngọc. Ta tốn rất nhiều công mới cầu được từ trụ trì đấy."
Lão ma ma vừa nghe lời này, tâm lập tức mềm: "Tội gì vì một hạ nhân như lão nô mà đi cầu chứ..."
Tùy Tùy nói: "Ta không có thân nhân, ma ma chính là thân nhân của ta."
Nàng lại chỉ vào túi thêu nói: "Chữ thọ trên đây là ta tự tay thêu đấy."
Hốc mắt Cao ma ma trào ra nước mắt: "Đây thật là... Thật là tổn thọ lão nô mà..."
Tùy Tùy nói: "Thêu không đẹp, ma ma đừng chê là được."
Cao ma ma trợn tròn mắt nói dối: "Thêu rất đẹp, phối màu cũng rất hài hòa. Lão nô cất vào rương đây."
Nói rồi hai người thi lễ chào nhau, ôm ngọc phật bảo bối ra ngoài.
Tùy Tùy thấy vẻ mặt Hoàn Huyên cực kỳ hâm mộ, nhìn nàng đầy trông mong, lạnh lùng nói: "Không có phần của chàng."
Hoàn Huyên rũ mi mắt xuống: "Nàng đã cho ta rồi."
Nhưng hắn nhận lấy lại không quý trọng chút nào, còn dẫm lên một cái.
Tùy Tùy nói: "Cái kia vẫn còn sao?"
Hoàn Huyên lấy ra một túi thơm cũ màu xám thêu lá trúc từ dưới gối, lúc hắn biết được thân phận thật của nàng vốn đã định thiêu, nhưng cuối cùng không nỡ, giữ lại cùng nửa chiếc áo choàng cũ kia.
Tùy Tùy nhận lấy từ tay hắn xem thử, rút dây lụa, lấy bùa bình an bên trong ra, ngay sau đó giơ tay, vứt túi thêu kia vào chậu than bên giường.
Hoàn Huyên giật mình, ngồi bật dậy, định xoay người xuống giường đi nhặt, Tùy Tùy đè hắn trở về, rút một túi thơm nền đen thêu hoa văn sóng biển từ đai lưng tựa như ảo thuật, hình thù hoa văn giống trên vỏ đao "Loạn hải" của hắn như đúc.
Tùy Tùy cất bùa bình an vào, ném cho hắn: "Cái cũ không cần nữa."
Khi đó bọn họ còn là thế thân lẫn nhau, túi thơm kia cũng không phải thêu cho hắn.
Không cần nói quá rõ ràng, Hoàn Huyên đã hiểu ý của nàng.
Tùy Tùy nói: "Lật lại xem đi."
Hoàn Huyên không hiểu lật túi thơm lại, lại thấy túi thơm này may hai lớp lụa, mặt ngoài thêu hoa văn sóng biển, mặt trong thêu bốn chữ, là hai cái tên: Tùy Tùy, Tử Hành.
Ánh mắt Hoàn Huyên hơi động, nhất thời dường như có chút thất thố.
Tùy Tùy nói: "Chuyện quá khứ đã qua rồi, vả lại dù cho Tiên Thái Tử còn sống, ta và huynh ấy cũng không thể."
Hoàn Huyên ngẩn ra: "Nàng..."
Tùy Tùy gật đầu: "Ta đã sớm biết."
Nàng dừng một chút nói: "Dù thế nào, từ nay về sau thả đèn cùng ta..."
Hoàn Huyên một tay ôm lấy nàng: "Tùy Tùy..."
Tùy Tùy nhoẻn miệng cười: "Chỉ có bảy tám chục trai lơ kia của ta."
Hoàn Huyên cắn lên cổ nàng một cái: "Nàng dám..."
Tùy Tùy nói: "Ta phải về Hà Sóc rồi."
Hoàn Huyên như gặp phải sét đánh.
Tùy Tùy nhìn vẻ mặt hắn như trời sắp sập xuống, không khỏi cười nói: "Vốn dĩ qua tháng giêng phải trở về, hiện giờ cũng đã tháng tư rồi."
Ngày tươi đẹp mới qua chưa được bao nhiêu lại phải chia cách, Hoàn Huyên sao mà cam tâm: "Hoa sen trong hồ sau viện sắp nở, ngắm xong rồi đi cũng không muộn."
Tùy Tùy nói: "Hoa sen trong hồ nở xong còn có hoa quế, hoa quế nở xong còn hoa mai. Ta phải trở về rồi."
Hoàn Huyên nói: "Ta đi cùng nàng."
Tùy Tùy nói: "Thân thể chàng còn chưa dưỡng tốt, hơn nữa đến Hà Sóc chỉ sợ rất ít cơ hội trở lại kinh thành, nhân lúc vẫn chưa đi, chàng nên gặp bọn Trưởng công chúa, Dự Chương Vương nhiều hơn."
Nàng thở dài nói: "Ta ở đây cũng đâu có lợi để chàng dưỡng bệnh."
Hoàn Huyên cũng biết tình trạng thân thể của mình không chịu nổi bôn ba gần hai ngàn dặm từ Trường An đến Hà Sóc, dù không tình nguyện thế nào cũng chỉ có thể ở lại Trường An dưỡng tốt thân thể.
......
Ngày khởi hành định vào ba ngày sau, ba ngày này Hoàn Huyên thậm chí càng quấn lấy nàng không bỏ, hận không thể kéo một ngày thành một năm, đáng tiếc ba ngày vẫn thoáng qua trong nháy mắt.
Cuối cùng vẫn tới ngày ly biệt.
Hoàn Huyên chống quải trượng, để nội thị nâng lên xe bò, tiễn Tùy Tùy ra cửa thành.
Xe bò chạy đến trước Đô Đình Dịch, Tùy Tùy lệnh xa phu dừng xe, nói với Hoàn Huyên: "Tiễn đến đây thôi."
Hoàn Huyên nói: "Tiễn một đoạn nữa."
Tùy Tùy không khỏi bật cười: "Vốn đã nói tiễn đến ngoài cửa viện, cửa viện biến thành cửa ngăn, lại biến thành cổng thành... Hiện tại cũng đến Đô Đình Dịch rồi, lại tiễn tiếp một đoạn nữa, sắp đến Ngụy Bác luôn rồi."
Không đợi Hoàn Huyên nói gì, nàng nói tiếp: "Lúc trước chàng đón ta ở đây, hiện tại vừa khéo cũng tiễn ta đến nơi này, có bắt đầu cũng có..."
Từ "kết thúc" chưa ra khỏi miệng, đã bị nam nhân dùng môi lưỡi chặn lại.
Sau một lúc lâu, hắn mới giận dữ nói: "Không cho phép nói loại lời này, không may mắn."
"Biết rồi." Tùy Tùy bất đắc dĩ nói.
Nàng lấy ra một hộp gỗ tử đàn to bằng bàn tay từ dưới ghế, nhét vào ngực hắn: "Cầm lấy."
Hoàn Huyên nhận ra chiếc hộp đó, là đựng đèn hoa sen, nhưng đèn đã bị hắn phá nát.
Tùy Tùy mỉm cười nói: "Mở ra xem thử đi."
Hoàn Huyên mở nắp, thấy đèn lưu ly bên trong vậy mà còn nguyên vẹn thần kỳ.
Hắn đến gần nhìn kỹ hơn, mới phát hiện trên vài cánh hoa có dấu vết đốt sửa một lần nữa.
Tùy Tùy nói: "Ta để thợ thủ công sửa một chút, nhìn kỹ vẫn có thể thấy được chút vết tích, chỉ có thể tạm chấp nhận. Lần này nhớ bảo quản tốt đèn của mình, đừng làm vỡ."
Nàng vén màn xe lên, nhảy xuống xe bò, xoay người cười với hắn: "Ta ở Hà Sóc chờ chàng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.