*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoàn Huyên bị nụ cười của nàng gợi lên hứng thú, khoanh tay chống mắt lên chờ mong.
Tính tình Huyền mã quả nhiên cáu kỉnh, liên tục vùng vẫy đầu, muốn thoát khỏi xiềng xích.
Không chỉ mã quan, ngay cả đám thị vệ đi theo Hoàn Huyên cũng toát mồ hôi thay kiều cô nương này —— con ngựa hung dữ như thế, dù có là bọn họ cũng không nắm chắc có thể thuần phục chỉ trong một lần.
Mã quan muốn dời bàn đạp đá, Tùy Tùy nói "Không cần", tay phải kéo dây cương, tay trái vuốt đầu ngựa, vuốt dọc từ cổ đến lưng ngựa, động tác dịu dàng mà thong thả.
Hoàn Huyên nhìn bàn tay kia nhẹ nhàng trượt trên lưng ngựa, không biết làm sao bất giác căng cứng sống lưng.
Huyền mã lúc mới đầu kháng cự đạp móng trước, nhưng Tùy Tùy không hoảng hốt chút nào, vẫn không nhanh không chậm mà khẽ vuốt lưng ngựa, không lâu sau, huyền mã cuối cùng chậm rãi bình tĩnh lại.
Tùy Tùy lại dọc theo sống lưng mà sờ đầu ngựa, nhẹ nhàng khảy khảy lỗ tai dựng thẳng của huyền mã.
Lỗ tai Hoàn Huyên cũng vô cớ ngứa một chút, hắn quay đầu đi, ho nhẹ hai tiếng.
Tùy Tùy vẫn chưa phát hiện sắc mặt hắn dị thường, hết sức chuyên tâm trấn an chú ngựa mạnh mẽ nóng nảy.
Dưới sự tỉ mỉ kiên nhẫn vuốt ve của nàng, Huyền mã rốt cuộc hơi cúi đầu xuống, lỗ tai hướng sang hai bên, lắc lắc cái đuôi, phát ra tiếng hí vang nhẹ nhàng.
Mã quan thầm kinh ngạc, con thú mãnh liệt này, hôm nay trái lại tỏ vẻ dễ bảo khác thường, hay ngay cả nó cũng hiểu được nhân tính, biết xấu đẹp, gặp mỹ nhân liền ngoan ngoãn nghe theo rồi sao?
Nhưng hắn không biết, Tùy Tùy từ lúc tập tễnh tập đi đã bắt đầu tiếp xúc với ngựa, từ nhỏ đến lớn từng cưỡi qua hằng hà sa số ngựa, kỹ thuật này trông tầm thường, kỳ thật là kinh nghiệm nàng tích lũy sau khi tiếp xúc với vô số ngựa.
Nhìn thời khắc mấu chốt không sai biệt lắm, nàng thu tay, nhẹ nhàng chống tay lên lưng ngựa, cả người liền vụt lên, tư thế nhanh nhẹn, như thể hồ điệp lướt qua hoa, chim yến vút qua màn mưa, quả nhiên cảnh đẹp ý vui.
Thân thủ này không chỉ khiến Hoàn Huyên kinh diễm, bọn thị vệ ở một bên cũng không kiềm được mà thấp giọng reo hò.
Tùy Tùy hạ xuống lưng ngựa, nhưng huyền mã kia không dễ đối phó như vậy, nó tựa hồ nhận ra đã bị lừa, ra sức vùng vẫy nhảy vọt lên, vung móng trước lên, gần như đứng thẳng, tận lực muốn quăng người trên lưng xuống.
Nhưng Tùy Tùy vẫn vững vàng ngồi trên lưng ngựa, nắm chặt cương ngựa, nhanh chóng quấn một vòng trên cổ tay.
Dây cương giống dây leo quấn vào làn da trắng muốt của nàng.
Eo nàng đung đưa nhấp nhô theo lưng ngựa, hai chân thẳng tắp thon dài nhẹ kẹp vào bụng ngựa, bởi vì dùng sức mà căng cứng, hiện ra đường nét xinh đẹp mê hoặc.
Hoàn Huyên bất giác cảm thấy nơi thắt lưng căng cứng.
Huyền mã tựa hồ biết người trên lưng khó đối phó, đột nhiên buông bốn vó lao như điên.
Bọn thị vệ không khỏi thấp giọng phát ra tiếng kinh hô, mã quan kia sợ tới mức chân mềm nhũn, mặc dù biết Tề Vương điện hạ luôn thưởng phạt phân minh, nhưng đó là cơ thiếp mà hắn sủng ái, vạn nhất có gì bất trắc, nào biết sẽ giận chó đánh mèo hay không chứ? Trong lòng hắn than khóc "Mạng coi như xong rồi", gần như khóc thành tiếng.
Một thân vệ nhịn không được hướng sang Hoàn Huyên nói: "Điện hạ, con ngựa này không dễ thuần phục, nếu cứ như vậy Lộc cô nương sợ là có bất trắc, hay là thuộc hạ cưỡi ngựa đuổi theo..."
Hoàn Huyên giơ tay ngăn hắn: "Không cần."
Hắn vẫn khoanh tay, mặt không biểu tình mà nhìn nữ tử trên ngựa: "Nàng ấy có thể."
Huyền mã phi nước đại vòng quanh thao trường, nhanh đến mức cơ hồ chỉ còn lại tàn ảnh, nhưng Tùy Tùy trước sau vẫn ngồi vững vàng trên lưng ngựa, huyền mã chạy đến bờ rìa thao trường, bỗng nhiên tung bốn vó, nhảy vọt một cái, hướng ra ngoài rào chắn.
Bước nhảy này cao hơn chiều cao của người, lúc một người một ngựa nhảy đến điểm cao nhất, trái tim của bọn thị vệ đều nhảy tới cuống họng, ngay cả Hoàn Huyên cũng bất giác ngừng thở.
Lại thấy nữ tử hơi nâng thân mình lên, đè toàn bộ trọng lượng thân thể lên bàn đạp, thả lỏng dây cương, nhảy vọt theo huyền mã, gần như rời khỏi lưng ngựa, vào lúc bốn móng ngựa chạm đất trong nháy mắt, lại vững vàng rơi xuống trở về.
Mọi người đều thở ra một hơi, hai bắp đùi của mã quan kia run rẩy, mồ hôi ra như tắm, thiếu chút nữa đứng không vững mà ngã xuống đất.
Huyền mã phát huy hết sức mạnh toàn thân cũng không thể thoát khỏi người trên lưng mình, cuối cùng dần dần ngừng lại, Tùy Tùy thấy bước chân nó chậm lại, hơi cúi đầu, đôi tai mềm mại cụp xuống, liền biết nó rốt cuộc cũng cam chịu số mệnh rồi.
Nàng cười gãi cổ ngựa, nhẹ nhàng nắm dây cương, quay đầu ngựa, nới lỏng dây cương chậm rãi chạy một vòng quanh thao trường, trở lại trước mặt Hoàn Huyên.
Hoàn Huyên nhìn một người một ngựa kia từ xa tới gần, ánh hoàng hôn ngày đông chiếu lên người nữ tử một sắc vàng ấm áp, nàng hiển nhiên cũng phí không ít sức lực, ra một tầng mồ hôi mỏng, tóc mái ướt đẫm dán lên vùng trán trơn bóng, búi tóc lỏng lẻo, cây trâm bạc trắng không biết rơi ở nơi nào, tóc dài đen nhánh như gấm lụa nhẹ bay trong gió.
Toàn thân nàng như đóa hoa được nước mưa tẩy sạch, hai má như nhuộm bởi ánh sáng giữa biển trời ngày hè, đôi mắt màu hổ phách đặc biệt sáng, nhấp nháy tia sáng vui vẻ, nhưng vẫn bình tĩnh trấn định như cũ, tựa hồ chỉ là hoàn thành một chuyện nhỏ vốn nên hoàn thành.
Hoàn Huyên bỗng nhiên cảm thấy nữ tử trên ngựa có chút xa lạ, quả thật có thể nói rực rỡ lóa mắt.
Trời xanh, cây khô, trần thế, thậm chí Hồ phục khó coi kia của nàng, đều trở thành cảnh nền nhạt nhẽo, nàng như thể một nét vẽ đậm sắc màu rực rỡ duy nhất trong thiên địa mênh mông này.
Nhưng đan thanh diệu thủ thế nào mới có thể vẽ ra được sắc thái như vậy?
Có một tích tắc như vậy, hắn đã quên xuất thân của nữ tử, đã quên nàng là thế thân của Nguyễn Nguyệt Vi, chỉ là một tích tắc mà nhìn nàng không chớp mắt.
Nàng mặc y phục đỏ rực nhất định sẽ rất đẹp, hắn thầm nghĩ.
Ý niệm này chợt lóe qua, hắn cũng bất giác kinh ngạc, hắn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Nguyễn Nguyệt Vi là khi nàng mặc một thân xiêm y đỏ rực như lửa. Nhưng ngày mà Nguyễn Nguyệt Vi mặc hỉ phục đỏ tươi lại không hề lưu lại ấn tượng gì trong đầu hắn, màu sắc xiêm y rực rỡ, còn người nàng trở nên thiếu sinh khí.
Có đôi lúc nàng và tiểu cô nương y phục đỏ rực trong ấn tượng kia khác biệt quá lớn, ấn tượng trong lòng hắn cũng tách biệt.
Hoàn Huyên phục hồi lại tinh thần, nhéo mi tâm.
Trước mắt chẳng qua là một thế thân thôi, sao hắn lại toát lên những ý niệm lung tung đó chứ?
Hắn không khỏi cười nhạt, hơn phân nửa là do cái tên Hoàn Minh Khuê kia hồ ngôn loạn ngữ nhiều quá, khiến hắn cũng bất tri bất giác điên mất rồi.
Tùy Tùy xoay người xuống ngựa, xoa xoa cổ tay.
Ánh mắt Hoàn Huyên rơi xuống tay nàng, chỉ thấy cổ tay và mu bàn tay trắng nõn bị cương ngựa siết chặt ra ngấn đỏ thật sâu.
Cổ họng hắn có chút khô khốc, hầu kết bất giác động đậy.
Hắn nhìn lướt qua bốn phía, không ngoài sở liệu, bọn thị vệ cũng đang nhìn nữ thợ săn kia, trong ánh mắt xen lẫn sự khâm phục cùng tán thưởng, còn có nam tử khao khát nàng xuất phát từ bản năng.
Nhưng nữ thợ săn kia đã quen với ánh mắt hướng đến như vậy, cũng không xem đó là vấn đề.
Hoàn Huyên bỗng có chút không thoải mái, trong lòng tuôn trào sự nôn nóng khó tả, hắn muốn giấu nàng đến nơi không ai thấy được, ngay sau đó lại phát hiện bản thân mình thật hoang đường.
Tùy Tùy không biết hắn đang đấu tranh tư tưởng, tiến lên hành lễ: "Khởi bẩm điện hạ, dân nữ đã thuần phục được ngựa rồi."
Hô hấp của nàng vẫn có chút dồn dập, thanh âm có phần mệt mỏi cùng khản đặc, như thể lụa mỏng vuốt nhẹ bên tai.
Khẩu âm biên quan của nàng trải qua sự uốn nắn của Cao ma ma, đã tốt hơn so với lúc mới tới Trường An, nhưng nhã ngôn vẫn không được tốt lắm, mà không những không khó nghe, lại thêm chút ý vị phong tình khác.
Sự nóng nảy trong lòng Hoàn Huyên càng nhiều, hắn muốn giấu cả thanh âm của nàng đi, cất vào trong ngăn tủ, thêm một ổ khóa bằng thiết vừa to vừa kiên cố.
Mặt hắn trầm xuống, để tránh cho người nhìn ra manh mối: "Huyền mã này là của ngươi."
Tùy Tùy thấy hắn có vẻ tức tối không vui, đoán rằng có lẽ hắn thua mất ngựa liền cảm thấy mất mặt, vui sướng hả hê trong lòng tức khắc tăng gấp bội.
Nàng cười càng tươi sáng: "Tạ điện hạ ban thưởng."
Hoàn Huyên quay mặt đi không nhìn nàng, chỉ lạnh lùng nói: "Không còn sớm, về Thường An phường thôi."
Dứt lời liền dặn dò mã quan ngày mai đưa huyền mã kia đến Sơn Trì Viện ở Thường An phường, rồi lập tức đi ra ngoài.
Tùy Tùy đã quen với việc hắn thường hay xấu tính, cũng không để ở trong lòng, theo hắn lên xe ngựa.
Lúc hai người tới hành trang đơn giản, thùng xe kia cũng không lớn lắm, Tùy Tùy cưỡi ngựa ra chút mồ hôi, hương thơm ấm áp trên người kia nồng đậm hơn ngày thường một chút, tựa hoa nhưng cũng không phải bất kỳ loại hoa nào thế gian, mang theo vị ngọt nhè nhẹ, câu dẫn người sản sinh tà niệm ở nơi tối tăm.
Hoàn Huyên chỉ cảm thấy hình như bản thân bị ném vào nồi nước mật đun sôi, trong bụng dường như châm một mồi lửa, tràn ngập trong đầu đều là dáng vẻ đẩy eo đưa hông trên ngựa của nữ thợ săn này lúc vừa rồi.
Càng thêm dày vò, sắc mặt của hắn liền càng lạnh, liếc Tùy Tùy một cái: "Lộc thị..."
Đây là lần đầu tiên hắn gọi họ của nàng, tuy rằng chỉ là giả.
Tùy Tùy kinh ngạc giương mắt: "Điện hạ có gì phân phó?"
Hoàn Huyên lạnh lùng nói: "Vì sao ngươi không huân hương?"
Tùy Tùy lúc này mới nhớ tới chuyện vặt này, thường ngày nàng gặp Hoàn Huyên, luôn mặc xiêm y đã huân hương Lãnh Nguyệt Vi, hôm nay là do vốn dĩ muốn đến chợ Đông, thay xiêm y của mình từ trước, tất nhiên cũng không dùng huân hương đó.
Vừa rồi nàng ra mồ hôi, chẳng lẽ có mùi gì lạ sao?
Không phải chứ, trước kia nàng cùng ăn cùng ở với các tướng sĩ trong binh doanh, có đôi khi hành quân bên ngoài không tiện, ngay cả chuyện mấy ngày không thể tắm gội cũng có, cũng không ai nói trên người nàng có mùi lạ.
Nàng liếc sang Hoàn Huyên một cái, lại thấy hắn dựa vào vách xe, quay mặt đi, cau mày, dường như một khắc cũng không nhịn được.
Tùy Tùy lặng lẽ nâng cánh tay lên ngửi thử, cũng không ngửi được gì, nghĩ lại một chút, hương trên người mình không thể tự ngửi được.
Tề Vương điện hạ là người kỹ tính, cái mũi tôn quý của hắn không thể bị xúc phạm, Tùy Tùy áy náy nói: "Ra cửa hơi gấp, đã quên huân hương, là dân nữ không đúng."
Dứt lời liền thức thời dịch sang bên cạnh.
Hoàn Huyên hừ lạnh một tiếng, chuyển thân mình hướng vào nội sườn, giả vờ chỉnh đốn xiêm y, tựa như lơ đãng mà kéo vạt áo khoác che lên chân.
Lúc trở lại Sơn Trì Viện trời đã sập tối.
Hoàn Huyên chịu đựng một đường, nghe thấy tiếng "Kẽo kẹt" của Ô Đầu môn Sơn Trì Viện, cuối cùng thở dài một hơi.
Hắn cũng không xuống xe đổi sang bộ liễn, lập tức nói với phu xe: "Đến Thanh Hàm viện."
Cao Mại ra nghênh tiếp, hành lễ trước xe ngựa: "Khởi bẩm điện hạ..."
Hoàn Huyên đánh gãy lời hắn: "Có chuyện gì đợi chút nữa lại đến bẩm."
"Nhưng..."
Không đợi Cao Mại nói xong chữ "Nhưng", xe ngựa đã nhanh chóng lướt qua người hắn.
Tùy Tùy vừa đói vừa mệt, chỉ muốn nhanh chóng về viện của mình tắm gội thay xiêm y, sau đó ăn một bữa thỏa thích.
Nào biết tới cổng Thanh Hàm viện, Hoàn Huyên cũng không có ý tứ đuổi nàng xuống xe.
Xe ngựa xuyên qua hai trọng môn* của viện, đi thẳng vào nội viện.
(Ji: *Trọng Môn - 重门 - Các lớp cửa, từng lớp, nhiều lớp của cổng #Baidu)
Xe vừa dừng lại, Hoàn Huyên nói với phu xe cùng nội thị: "Các ngươi lui ra đi."
Tùy Tùy lúc này mới phát giác có gì đó không đúng, hoài nghi nhìn sườn mặt của nam nhân.
Nhưng trong xe tối như bưng, chỉ có thể lờ mờ phân biệt được một bóng dáng đen sì, cũng không nhìn rõ nguồn cơn.
"Xuống xe." Hoàn Huyên nói.
Tùy Tùy nghe lời nhảy xuống xe, Hoàn Huyên theo sát phía sau.
Hai chân nàng vừa chạm đến mặt đất, liền bị nam nhân chặn ngang bế lên.
"Điện hạ?" Tùy Tùy ngạc nhiên.
Hoàn Huyên không nói lời nào, hô hấp hơi loạn phun lên sau tai cùng gáy của nàng, nóng đến bỏng người.
Tùy Tùy liền biết bữa tối trong một lúc là không ăn được rồi.
Hoàn Huyên ôm nàng lên bậc thang, một chân đá văng cửa ra, lập tức vào nội thất, cũng không đốt đèn.
Hắn ngồi trên tháp, để nàng ngồi lên đùi mình, vội vàng rút đai lưng của nàng.
Tùy Tùy choáng váng: "Dân nữ ra mồ hôi, còn chưa tắm gội."
Hoàn Huyên thấp giọng "Ừm" một tiếng.
Chiếc mũi cao thẳng cọ nhẹ lên giữa gáy nàng, hắn đột ngột một ngụm ngậm lấy thùy tai của nàng, ậm ờ nói: "Một lát Cô ôm ngươi đi."
Lời còn chưa dứt, liền nghe thanh âm Cao Mại vang lên ngoài cửa: "Khởi bẩm điện hạ......"
Hoàn Huyên động một chút, sắc mặt trầm đến sắp vắt ra nước.
"Đợi đây." Hắn khàn khàn nói với Tùy Tùy, phủ thêm xiêm y, ra khỏi phòng, quẳng rèm cửa: "Chuyện gì?"
Cao Mại bất chấp nói: "Điện hạ, Dự Chương Vương tới chơi, đã đợi lâu..."
Hoàn Huyên ngẩn ra, ngay sau đó trừng mắt: "Thì nói ta không có ở đây, chút việc nhỏ này còn phải để ta dạy sao?"
Cao Mại khom lưng như con tôm: "Lão nô đáng chết, nhưng vừa rồi Dự Chương Vương tận mắt nhìn thấy xe ngựa của điện hạ chạy qua, còn nghe thấy giọng của điện hạ, chỉ sợ..."
Còn chưa dứt lời, liền nghe ngoài cửa viện truyền tới một thanh âm ai oán ngả ngớn: "Tử Hành, nghe nói ngươi không khỏe, ngu huynh đặc biệt tới thăm ngươi, tại sao lại tránh không gặp, thật khiến trái tim lạnh lẽo mà!"