*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Gia yến của Hoàng đế được bày trí tại Quan Phong Điện bên hồ Thái Dịch.
Trong hồ Thái Dịch thả đèn thuyền, cây cối trên ba đảo trong hồ treo đèn kết hoa, một bầu không khí mừng vui tốt lành.
Vì nguyên chính* ngày mai còn có đại yến, gia yến này không mời tông thất, chỉ có cả nhà Hoàng đế, còn thêm Dự Chương Vương cùng đệ đệ và muội muội của hắn —— thiên tử niệm tình năm đó huynh trưởng thoái vị, luôn luôn xem con cái của hắn như con chính mình sinh ra.
(Ji: *Nguyên Chính - 元正 - Ngày đầu tiên của tháng đầu tiên)
Bởi vì ít người, lại là người thân thiết, Hoàng đế liền dứt khoát lên tiếng, nam nữ chẳng cần chia bàn.
Phu thê Thái Tử tới sớm, Hoàn Huyên vừa tiến vào điện liền gặp được Thái Tử Phi Nguyễn Nguyệt Vi.
Vì là vào cung gặp trưởng bối, lại là ngày Tết, không thể mặc quá đơn thuần, nàng hôm nay trang phục lộng lẫy hoa lệ, áo gấm thêu đỏ nhạt, choàng dải lụa, búi tóc Vân Kế* cao ngất, cài kim thoa, tô son thoa phấn, dán hoa điền giữa trán, bên má điểm tô lúm đồng tiền.
Nàng vốn mang phong cách thanh nhã như cúc, có vẻ xuất trần tuyệt tục, chỉ nên trang điểm nhẹ không nên tô đậm, chưng diện như thế trái lại che đậy đi các đặc điểm vốn có.
Ánh mắt Hoàn Huyên không hề dừng lại trên người nàng, chỉ một cái chớp mắt liền dời đi, hướng tới Hoàng đế cùng Thái Tử hành lễ, rồi hướng tới mấy đệ muội nhỏ tuổi gật đầu vô cảm, lập tức vào chỗ ngồi.
Ánh mắt Nguyễn Nguyệt Vi lại bị hắn kéo đi.
Hoàn Huyên mười hai tuổi đã rời hậu cung, từ đó trở đi cơ hội hai người gặp mặt càng ít, ba năm trước lúc hắn rời kinh nhìn cũng chỉ là một thiếu niên lang mới lớn.
Nhưng bất tri bất giác, hắn đã tháo bỏ sự ngây thơ trên thân mình, lớn lên thành nam tử khí vũ hiên ngang.
Khi hắn vào chỗ ngồi cởi áo lông chồn giao cho nội thị, thân mặc áo choàng gấm từ nước Thục thêu hoa quỳnh nổi bật dùng đai ngọc thắt lại, càng hiện ra vai rộng eo thon.
Một khoảng thời gian không gặp, trên người hắn tựa hồ ít đi ảm đạm lạnh lẽo ban đầu, thêm chút mùi vị không thể nói rõ, giống như bảo kiếm ra khỏi vỏ, sắc bén đến chói mắt, trực tiếp khiến người khác không thể dời mắt, cũng không dám nhìn gần.
Nguyễn Nguyệt Vi hoảng hốt một chút, bỗng dưng phục hồi tinh thần, vội vàng rũ mi mắt xuống nhìn cố định một chỗ.
Lúc nàng cúi đầu dùng dư quang nơi khóe mắt liếc sang Thái Tử, chỉ thấy hắn đang quay đầu nói đùa cùng Dự Chương Vương, lúc này mới thầm thở phào một hơi.
Chỉ nghe Thái Tử nói với Hoàn Minh Khuê: "Đã lâu không thấy đệ tới cung của ta, đang bận chuyện gì sao?"
Hoàn Minh Khuê cười nói: "Thái Tử điện hạ hiểu đệ, chẳng qua chỉ là phong hoa tuyết nguyệt, ngâm thơ đối chữ."
Thái Tử cười nói: "Cuộc sống này của đệ thật ung dung tự tại."
Dứt lời nụ cười bên khóe miệng phai nhạt chút, bởi vì hắn đột nhiên nhớ tới, hiện nay mình bị tước bỏ chức vụ giám quốc, cũng là một kẻ rảnh rỗi, nhưng hắn lại ung dung không nổi.
Hoàn Minh Khuê cười nói: "Nếu Điện hạ có hứng thú, lần tới phủ của tiểu Vương mở tiệc, sẽ bảo người đưa thiếp mời đến Đông Cung, thỉnh điện hạ nhất thiết phải đến dự đấy."
Thái Tử nói; "Từ lâu đã nghe phủ của đệ tập hợp các nhã tụ quần anh*, có cơ hội ta nhất định phải đến xem thử, đệ đừng nói mà không giữ lời."
Trần Vương ở một bên ngắt lời: "Yến tiệc của Lục đường huynh không biết có anh ngạn** hay không, tụ tập mỹ nhân là chắc chắn rồi."
(Ji: *Nhã tụ quần anh - 雅集群英 - hội, nhóm những học giả, những người tài hoa thanh nhã
**Anh ngạn - 英彦 - dùng để chỉ những nhân vật kiệt xuất. Diên thời xưa dùng để chỉ người có tài, có học, có đức, trong xã hội ngày nay còn dùng để chỉ những người có tài năng và đức độ xuất chúng)
Hắn nheo mắt, liếc về phía Nguyễn Nguyệt Vi, cong môi cười: "Chỉ sợ đến lúc đó Nhị tẩu ngăn Nhị hoàng huynh lại không cho đi đâu."
Thanh âm của hắn như dấm trộn trong dầu, vừa chua vừa ngấy, Nguyễn Nguyệt Vi chỉ cảm thấy chán ngán, nhưng không thể hiện ra, dằn lòng ứng phó: "Ngũ đệ nói đùa rồi."
Thái Tử nghe thật sự chẳng ra sao, nhưng trong Đại Tiết so đo với loại người hồ đồ này, trái lại có vẻ bản thân hẹp hòi, chỉ đành phải làm như không nghe thấy, lặng lẽ nắm tay thê tử dưới án để trấn an.
Đúng lúc này, chợt có một nội thị đi tới, hướng tới Hoàng đế nhỏ giọng thì thầm vài câu.
Sắc mặt Hoàng đế hơi biến đổi.
Hoàn Huyên nhận ra nội thị kia là đại thái giám bên người Hoàng Hậu, chỉ trong nháy mắt, liền đoán được là chuyện gì —— Mẫu hậu ngay cả gia yến mỗi năm một lần này cũng không chịu tham dự, chỉ vì trong buổi tiệc có hắn.
Hắn không thể nói được trong lòng là có tư vị gì, có lẽ là đã dự liệu từ sớm, không thể nói là khó chịu, chỉ là trái tim trụy xuống, như là bị trút chì thủy*.
(Ji: *Chì thủy - 铅水 - ẩn dụ của những giọt nước mắt cô đọng nặng trĩu)
Quả nhiên, nét giận trên mặt Hoàng đế muốn giấu cũng không giấu được, ông nói với nội thị kia: "Khó mà người một nhà đoàn tụ, chẳng lẽ muốn Trẫm tự mình đến mời nàng ấy sao?"
Huyết mạch Hoàng gia có lẽ có nguyên do nào đó, mỗi một nam tử chỉ sủng ái thê tử, mặc dù Hoàng đế không si tình giống huynh trưởng, nhưng đối với Hoàng Hậu cũng là phu thê thời trẻ, kiêm điệp tình thâm, ông là thiên tử cao quý, hậu cung cũng đơn giản, đa phần là người xưa trước khi ông lên ngôi, mặc dù Hoàng Hậu để tóc tu hành, hậu cung cũng không hề có người mới tiến vào, thậm chí ông đến Ôn Tuyền cung ngay cả phi tần tháp tùng cũng không mang theo.
Tính tình Hoàng Hậu cao ngạo thẳng thắn, ông vẫn luôn bao dung, bà muốn để tóc tu hành, ông không nói hai lời liền xây dựng ni tự trong hậu cung, vẫn để lại hậu vị cho bà.
Nhưng bao dung cũng có hạn, lần này Hoàng đế thật sự tức giận, nhi tử thứ ba đã ba năm không ăn Tết trong cung, Thái Tử lại thú tân phụ, ông cho rằng dù dựa trên tình cảm phu thê, bà cũng sẽ lộ mặt, không nghĩ tới lại cố chấp đến mức này.
Hoàng đế nổi giận, đứng lên, phất vạt áo một cái: "Thôi được, nàng muốn Trẫm tới thỉnh, Trẫm liền tới thỉnh."
Sắc mặt nội thị kia trắng bệch, "Bụp" một tiếng quỳ gối trên mặt đất, dập đầu tạ tội: "Bệ hạ bớt giận, nương nương xác thực là nhiễm phong hàn..."
Hoàng đế cười lạnh một tiếng.
Thiên tử nổi giận, mọi người trong điện đều ngừng cười đùa, tập trung tâm trí. Ca cơ cũng không dám tiếp tục tấu nhạc ca xướng, đứng yên cúi đầu ôm tay, cũng không dám thở ra một tiếng.
Đại công chúa đứng dậy nói: "Phụ hoàng, nữ nhi đến thỉnh Mẫu hậu."
Thái Tử cũng nói: "Hoàng tỷ ngồi đi, vẫn nên để ta tới."
"Không cần, Trẫm tự đi."
Hoàng đế biết tính tình của thê tử, cho dù là trưởng nữ bà yêu thương đến mời cũng chẳng ăn thua gì, nhưng ông tự mình đến mời, suy cho cùng bà không thể bỏ qua thể diện của ông.
Đúng lúc này, Hoàn Huyên đứng lên, đến trước mặt Hoàng đế hành lễ: "Nhi thần hôm trước bệnh tình chưa khỏi, vừa rồi uống rượu lạnh lại có chút phát tác, nên cáo lui trước, thỉnh Phụ Hoàng thứ lỗi."
Cơn tức của Hoàng đế như bị người rút cạn trong nháy mắt, hắn nhìn thoáng qua nhi tử, trong mắt chỉ còn lại cảm giác bất lực sâu sắc, dường như đột nhiên già đi mười tuổi, chút vui mừng mà ngày Tết mang đến đều bị dáng vẻ già nua nặng trĩu cuốn trôi.
Ông mệt mỏi nhéo mi tâm, chậm rãi gật đầu: "Vậy thì hồi phủ nghỉ ngơi sớm đi, nếu đau nhiều, bảo người đến Thượng Dược Cục mời một phụng ngự khám thử xem."
Hoàn Huyên đáp vâng, lại hành lễ, vái chào các huynh đệ tỷ muội, lập tức đi ra ngoài.
Tề Vương đi rồi, bầu không khí trong điện không còn hòa hợp như lúc vừa rồi, Hoàng đế phất tay với nội thị, ý bảo tiếp tục ca múa.
Tiếng sanh tiêu* nổi lên, đại điện trống trải cuối cùng cũng có vẻ náo nhiệt một chút.
(Ji: *Sanh tiêu - 笙箫 - nhạc cụ gió ống sậy và sáo trúc dọc)
Dần dần, chuyện vừa rồi như mây đen tan đi, mọi người lại bắt đầu nói cười, kỳ thật trong số người đang ngồi, chỉ có Hoàn Minh Khuê lui tới cùng Tề Vương nhiều hơn một chút, huynh đệ tỷ muội còn lại cũng chỉ gặp mặt gật đầu thăm hỏi một tiếng, không kém người xa lạ là bao. Hơn nữa, hắn đến Tây Bắc ba năm, yến tiệc ngày trừ tịch vắng hắn cũng không cảm thấy thiếu gì cả.
Hoàng đế không biết là bị lây hoan thanh tiếu ngữ của con cái, hay do không muốn mất hứng trong ngày lễ tốt lành, một lát sau cũng nở nụ cười.
Thái Tử như chợt nhớ tới gì đó, hỏi Dự Chương Vương nói: "Đúng rồi Tử Ngọc, vị giai nhân kỳ ngộ lần trước, sau đó có tung tích không?"
Hoàn Minh Khuê vốn không muốn nói chuyện, nhưng khó chống lại sự truy vấn của Thái Tử, chỉ phải nói ậm ờ: "Có chút manh mối."
Thái Tử hứng thú: "Ồ? Thế nào?"
Hoàng đế chú ý tới động tĩnh bên bọn họ, cũng cười hỏi: "Đang nói chuyện gì? Sôi nổi như vậy."
Thái Tử thừa cơ gợi lên đề tài lúc nãy: "Hồi Phụ hoàng, vừa rồi là đang nói chuyện trước đó vài ngày Tử Ngọc tình cờ gặp một vị tuyệt đại giai nhân hai lần."
"Ồ?" Hoàng đế nhìn về phía Hoàn Minh Khuê, "Thật muốn nghe tường tận."
Nam nhân dù bao nhiêu tuổi, lúc nói tới giai nhân luôn tràn trề hứng thú.
Hoàng đế hỏi chuyện không thể không đáp, Hoàn Minh Khuê chỉ đành phải kể lại ngắn gọn hai lần tình cờ gặp gỡ kia.
Hoàng đế vuốt râu cười nói: "Lấy tính cách của con, chỉ sợ không tiếc đào ba thước đất Trường An thành một lần, cũng phải đào ra nữ lang kia."
Hoàn Minh Khuê nói: "Người hiểu con chỉ có bệ hạ."
"Tìm ra tung tích chưa?" Hoàng đế nói, "Nếu môn đăng hộ đối, Trẫm tứ hôn cho con."
Lão Dự Chương Vương mất sớm, tính cách Vương phi lại nhu nhược mặc kệ sự đời, Hoàng đế liền kiêm luôn chuyện của ba chất nhi chất nữ này.
Hoàn Minh Khuê tạ ân nói: "Có chút manh mối, chỉ là hạ nhân kém cỏi, theo tới trước cửa Sơn Trì Viện của Thường An phường, liền lạc mất người."
Sơn Trì Viện ở Thường An phường chỉ có một, trong số người đang ngồi, chỉ có Thái Tử đối việc này vô cùng rõ ràng, nhưng hắn giả vờ không nhớ ra: "Đó là nơi nào?"
Thời gian trước Hoàng đế ở Li Sơn, chỉ biết con trai thứ ba dưỡng bệnh ở biệt viện ngoài thành, cũng không rõ là viên trạch nào, sau một lúc lâu mới nhớ ra, tòa viện hoang phế của Thọ An công chúa ở Thường An phường kia, hình như là ban cho Hoàn Huyên.
Thái Tử không nói, Hoàng đế lại nhíu mày, hỏi Trung quan bên người: "Tôn Phúc, nếu Trẫm nhớ không lầm, viện tử ở Thường An phường là ban cho Tam lang nhỉ?"
Tôn thái giám nói: "Hồi bẩm bệ hạ, nếu lão nô nhớ không lầm, hẳn là ban cho Tề Vương điện hạ."
Sắc mặt Hoàng đế hơi do dự, dưỡng ngoại trạch không phải là chuyện lớn gì, nhưng suy cho cùng cũng không phải chuyện tốt, dễ bị người đàm tiếu, ông hơi gật đầu, cười nói với Hoàn Minh Khuê: "Có lẽ Tử Hành đã gặp tiên rồi."
Một câu nói đùa liền cho việc này qua đi nhẹ nhàng.
Mọi người nghe huyền ca mà biết nhã ý, đều không đem việc này ra bàn tán nữa, tiếp tục nói cười thưởng yến.
Qua ba tuần rượu, theo lệ phải làm thơ, đa số người trong Hoàn gia giỏi thi văn, tinh thông âm luật, từ nhỏ bọn Hoàng tử Hoàng nữ học tập làm thơ phú, từ ngữ sưu tầm đều không tồi. Cả võ tướng lãnh binh xuất chinh như Tề Vương, còn có bản lĩnh ỷ mã vạn ngôn*, chỉ có một kẻ khác loài là Trần Vương, mỗi dịp ngâm thơ đối chữ trong yến hội, luôn vò đầu bứt tai nghẹn không ra nổi hai dòng.
(Ji: *Ỷ Mã Vạn Ngôn - 倚马万言 - Do điển chép trong sách Thế thuyết 世說; Viên Hổ 袁虎 đứng tựa vào con ngựa mà viết được bài văn dài bảy trang —> ý chỉ làm thơ rất nhanh)
Không đến một lúc, nội thị bưng bút mực giấy thơ tới, bày trí tiểu án trước mặt mọi người.
Nguyễn Nguyệt Vi là tài nữ nổi danh trong kinh đã lâu, tất nhiên cũng muốn thể hiện bản lĩnh.
Nàng đọc nhiều thi thư, năng lực sáng tác linh hoạt, phú mấy bài thơ không thể làm khó được nàng, nhưng khi nàng nhấc bút, trong lòng lại hỗn loạn, tất cả đều là lời của Dự Chương Vương vừa nói.
Nữ tử đó rốt cuộc là người nào? Có quan hệ gì với Hoàn Huyên? Có phải hạ nhân kia nhìn lầm rồi hay không? Hay là nữ tử đó chỉ là một hạ nhân? Chẳng lẽ Hoàn Huyên thật sự dưỡng ngoại trạch sao?
Dù thế nào nàng cũng không thể tin, thất vọng cùng khổ sở như thủy triều ập về phía nàng.
Nàng cầm ống bút, nhưng trong đầu cả một câu thơ cũng không thể nghĩ ra, những người còn lại đều đã nghĩ sẵn trong đầu bắt đầu viết, bên tai đều là tiếng "soàn soạt" như con tằm xuân gặm lá dâu.
Thái Tử chạm tay nàng, nhỏ giọng: "Sao vậy? Được câu nào chưa?"
Nguyễn Nguyệt Vi chợt phục hồi tinh thần, thấy nước trong đồng hồ hoa sen* chỉ còn hơn một nửa, vội trấn tĩnh, nhỏ giọng nói: "Đang suy nghĩ."
(Ji: *Bộ đếm thời gian thời nhà Đường)
Tuy rằng thời gian đã qua hơn phân nửa, nhưng viết một bài thơ ứng tác chuẩn mực vẫn không làm khó được nàng.
Hoàng đế cười nhìn về phía bọn họ: "Trẫm từng đọc qua thơ của Thái Tử Phi, từ ngữ văn vẻ mỹ miều, không hổ danh xưng 'nữ hàn lâm', Trẫm chờ con trổ tài."
Lòng bàn tay Nguyễn Nguyệt Vi toát mồ hôi lạnh, miễn cưỡng cười nói: "Bệ hạ quá khen."
Vốn dĩ nàng có thể dùng một bài thơ bình thường để ứng phó, còn có thể lưu lại mỹ danh khiêm tốn, nhưng Hoàng đế vừa nói như vậy, nàng liền dùng hết khả năng của bản thân.
Nhưng viết văn phú thơ vốn không thể vội vàng, đến cuối cùng nước trong đồng hồ sắp đến đáy, nàng vẫn không ra được câu hay, chỉ có thể lấy mấy câu thơ ngày thường thuộc lòng mà chắp vá, thay hình đổi dạng rồi viết ra.
Nội thị đợi nét mực hơi khô, trình giấy thơ của mọi người lên cho Hoàng đế bình phẩm.
Hoàng đế lệnh nội thị đọc từng bài một, đến bài của Nguyễn Nguyệt Vi, mọi người đều trông ngóng chờ đợi, ai ngờ đọc ra lại toàn là lời lẽ sáo rỗng, trong những bài thơ này chỉ có thể rơi xuống thứ hạng dưới, thậm chí không thú vị bằng bài thơ của Thất hoàng tử năm mười hai tuổi.
Hoàng đế cũng có chút kinh ngạc, nhưng vẫn khen hai câu.
Khuôn mặt Nguyễn Nguyệt Vi đỏ bừng, cơ hồ không dám ngẩng đầu, nàng biết lúc này trong mắt mọi người đều viết "Người có danh tiếng lớn, thực tài khó mà sánh với danh".
Chờ đọc xong tất cả thơ, Hoàng đế giữ thể diện cho tân tức phụ, không hề chia các cấp thưởng như ngày xưa, đều ban cho mỗi người vài kim ngọc ngoạn khí cùng gấm vóc.
Cho đến khi đàn sáo tấu lên lần nữa, Nguyễn Nguyệt Vi mới dám hơi ngẩng đầu, dùng đuôi mắt liếc mắt sang Thái Tử một cái, thấy thần sắc phu quân như thường, thả lỏng thở ra một chút.
Đêm khuya tiệc tan, hai người cùng ngồi xe hồi Đông Cung, trong lòng Nguyễn Nguyệt Vi thấp thỏm, thật lâu sau mới nói: "Ban nãy làm thơ không tốt, thiếp quá khẩn trương..."
Thái Tử nhíu mày, ngữ khí có chút bực bội: "Chỉ là việc nhỏ thôi, đều đã qua rồi, hà tất nhắc lại."
Hốc mắt Nguyễn Nguyệt Vi tức khắc đỏ lên: "Thiếp khiến điện hạ mất mặt rồi."
Thường ngày nàng chỉ cần lộ ra vẻ lã chã chực khóc, Thái Tử sẽ lập tức dịu dàng dỗ nàng, nhưng lúc này hắn chỉ lướt mắt qua nàng một cái: "Lễ Trừ Tịch, đừng làm vẻ mặt đau khổ."
Nguyễn Nguyệt Vi càng thêm ủy khuất, nhưng Thái Tử thật sự làm mặt lạnh, nàng cũng không dám tiếp tục tính xấu, chỉ có thể cố gắng nén nước mắt trở về, trong lòng nghĩ tới nghĩ lui, nếu đổi là Hoàn Huyên...
Hoàn Huyên, nghĩ đến cái tên này, ngực của nàng liền đau đớn từng đợt từng đợt.
Đổi thành Hoàn Huyên sẽ thế nào đây? Nàng dựa vào vách thành xe, nhếch khóe miệng tự giễu, người ban đầu chân thành thề thốt không phải nàng không thú, hiện giờ còn nhớ rõ lời lúc trước từng nói chăng?
......
Khi Hoàn Huyên rời khỏi Quan Phong Điện, gia yến vừa mới khai tiệc. Xe ngựa lướt qua Chính Nam Môn của Bồng Lai cung, cả một con đường dài không có lấy nửa bóng người.
Mọi hoan thanh tiếu ngữ cùng sự ấm áp đều khóa chặt bên trong bức tường, trong cổng lớn.
Nhưng hắn biết, giờ phút này tất cả mọi người đều đang đoàn tụ cùng thân nhân, dù là bần phú quý tiện.
Hắn cho rằng đêm trừ tịch sẽ ngủ lại trong cung, liền cho Cao Mại nghỉ một ngày, để hắn trở về cùng con nuôi qua năm mới. Thậm chí hạ nhân đánh xe cho hắn, sau khi đưa hắn về Vương phủ cũng được trở về đoàn tụ cùng thê nhi.
Chỉ có hắn, tại nơi thật to trong thành Trường An như thế, không nơi trở về, tựa như một du hồn.
Tề Vương phủ chỉ là tòa trạch trống rỗng treo tấm biển phong hào của hắn, không có người đang đợi hắn, cũng không ai nhớ rõ hôm nay là sinh nhật của hắn.
Có lẽ có người nhớ rõ, nhưng trưởng huynh vừa vặn sinh vào nguyên nhật*, muộn hơn hắn một ngày, nhắc tới sinh thần của hắn, khó tránh khỏi nhớ tới đau buồn. Vì thế sinh thần hắn cũng thành chuyện khó mà mở miệng.
(Ji: *Nguyên Nhật - 元日 - ngày đầu tiên của một năm)
Nghĩ tới Vương phủ đơn chăn gối chiếc lạnh lẽo, Hoàn Huyên liền có chút không muốn trở về, nhưng cũng không thể lang thang như du hồn trên con đường trống vắng suốt đêm.
Hắn vén rèm xe, nói với hầu cận: "Đến Thường An phường."
Người hầu cận hoảng sợ, đến biệt viện ăn Tết hiển nhiên không hợp quy củ, nhưng điện hạ nhà bọn hắn há có phải là người coi trọng quy củ, hắn không dám nhiều lời, liền đi truyền lời.
Lúc tới Sơn Trì Viện đã là nửa đêm.
Hoàn Huyên mở rèm xe, nhìn hai phiến cửa Ô Đầu môn cũ xưa kia từ xa, tuyết đã tích thật dày trước cửa, đèn lồng đong đưa trong gió tuyết, tựa hai con đom đóm.
Lúc này hẳn nàng đã ngủ rồi, hắn nghĩ, nay là đêm trừ tịch, hắn không ở trong cung, cũng sẽ ở Vương phủ, dù thế nào cũng không nên xuất hiện ở biệt viện.
Xe ngựa chạy vào nội viện, Hoàn Huyên xuống xe, lập tức xuyên qua đường mòn trong rừng phong, đi về hướng ngọn đèn dầu ấm áp.
Tiếng "Kẽo kẹt" của cửa viện vang lên, Cao ma ma ra nghênh tiếp từ trong cửa, vẻ mặt kinh ngạc: "Sao Điện hạ lại tới đây? Cung yến kết thúc sớm như vậy sao?"
Hoàn Huyên nhàn nhạt "Ừm" một tiếng: "Lộc thị ngủ rồi?"
Cao ma ma nói: "Lộc cô nương đang trong trù phòng."
Hoàn Huyên nói: "Giờ này sao còn ở trù phòng?"
Hắn ước tính đã qua giờ Tý rồi.
Cao ma ma nói: "Hôm trước lão nô nói với Lộc cô nương hôm nay là sinh thần của điện hạ, vừa rồi Lộc cô nương bỗng nhiên nói nàng muốn ăn mì gà, đầu bếp đều về nhà, nàng liền tự mình..."
Không đợi lão ma ma nói hết câu, Hoàn Huyên đã xuyên qua viện tử hướng tới phòng bếp nhỏ.
Tùy Tùy đang cắt sợi bột mì đã cán xong, đột nhiên nghe thấy tiếng ủng lộp cộp, kinh ngạc ngẩng đầu, liền thấy một hình bóng quen thuộc đứng trong đình.
Nàng buông con dao cắt mì, nâng tay vén tóc mái, bột mì trên tay dính lên mặt, có vẻ rất buồn cười, nhưng nàng hoàn toàn không phát hiện.
Nàng vừa nhìn thấy hắn, lại lộ ra loại hoảng hốt kia, ánh mắt tựa như đang ở trong mộng.
"Điện hạ." Nàng nhẹ nhàng gọi một tiếng, tiếng gọi đó cũng giống như đang nói mê.