Hóa Ra Bản Vương Mới Là Thế Thân

Chương 50: Ta họ Tiêu, tên thật là Tiêu Linh




Đến chùa Thanh Long bái Phật, cúng tiền hương quả xong, Tùy Tùy theo thường lệ mang Xuân Điều đến chùa Linh Hoa dùng thức ăn chay.
Vào chùa, Tùy Tùy để bọn thị vệ dùng cơm nghỉ ngơi ở ngoài viện, cùng Xuân Điều vào nội viện —— từ khi Tề Vương xuất chinh đến Hoài Tây, ngày rằm mỗi tháng Tùy Tùy đều xuất thành lễ Phật, dứt khoát thuê hai thiền viện ở chùa Linh Hoa, đổi ghế ngồi, chiếu tre, đệm giường và màn trướng của mình, lúc nghỉ ngơi cũng thoải mái hơn.
Một lát sau tăng nhân tiếp khách đưa cơm chay tới, vừa mở nắp hộp thức ăn, phần trên cùng là một dĩa bánh hoa cúc, bánh ngọt được chiên qua dầu, hơi hé nở tựa như hoa cúc, mặt trên còn rải cánh hoa vàng cam đỏ, trước tiên không nói đến hương vị, đã có màu sắc hương thơm rồi, Xuân Điều kinh ngạc nói: "Ồ, bánh ngọt hôm nay thật đẹp đẽ tinh xảo, chẳng lẽ các ngươi đổi đầu bếp sao?"
Tăng nhân tiếp khách cười nói: "Thí chủ thật có mắt nhìn, tệ chùa vừa có một tăng nhân bếp núc mới tới, mời hai vị nếm thử xem."
Vừa nói vừa đặt thức ăn canh súp bánh ngọt lên án.
Xuân Điều cầm đũa trúc gắp thức ăn cho Tùy Tùy trước, Tùy Tùy nói: "Ta muốn ăn gì thì tự lấy là được, Xuân Điều tỷ tỷ tự ăn đi, bên ngoài không cần quy củ như vậy."
Chủ tớ bọn họ ở chung vốn tùy ý, Xuân Điều cũng không khách khí với nàng nữa, gắp bánh hoa cúc nếm thử một miếng: "Ngon ơi là ngon, nhưng bánh này nhiều dầu, cô nương còn đang dưỡng thương, ăn ít sẽ tốt hơn."
Tùy Tùy nói: "Vậy ta ăn cái khác, ngươi ăn nhiều một chút."
Nói rồi đặt miếng bánh hoa cúc đã cắn một nửa trở về đĩa, đẩy nửa đĩa bánh hoa tới trước mặt Xuân Điều.
Xuân Điều nói: "Vậy nô tỳ không khách khí với cô nương nữa."
Lúc bọn họ ăn cơm, tăng nhân tiếp khách xuống hành lang lấy tiểu phong lò pha trà, đợi bọn họ dùng cơm chay xong, nước trà cũng đã nấu xong.
Tùy Tùy và Xuân Điều mỗi người uống một chén, chén trà còn chưa buông, mí mắt Xuân Điều đã bắt đầu rũ xuống, nàng lẩm bẩm nói: "Thật kỳ lạ..."
Xoa mắt nhìn tăng nhân tiếp khách kia nói: "Trà an thần trong chùa các ngươi, hiệu quả càng lúc càng tốt..."
Tùy Tùy cười nói: "Có lẽ là do dậy sớm, đêm qua ngươi lại ngủ không ngon."
Xuân Điều ngáp ngủ gật đầu: "Đúng rồi, nửa đêm nô tỳ nghe tiếng mưa, bò dậy đóng cửa sổ, qua nửa đêm làm sao cũng không ngủ được."
Tùy Tùy nói: "Ta cũng mệt, sắc trời còn sớm, vào phòng ngủ một lát rồi đi vậy."
Quay đầu nói với tăng nhân tiếp khách kia: "Sư phụ làm việc đi."
Tăng nhân tiếp khách chắp tay nói: "Tiểu tăng không quấy rầy hai vị nữa."
Trong phòng có hai cái giường, Tùy Tùy cởi áo ngoài, cùng Xuân Điều mỗi người nằm xuống một giường, nhắm hai mắt, giả vờ ngủ say.
Ước chừng qua hai khắc, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng cửa chuyển động "Kẽo kẹt" nhẹ nhàng, tiếp sau đó là tiếng bước chân từng bước đến gần, Tùy Tùy nghiêng tai lắng nghe, mơ hồ có thể phân rõ có đến ba bốn người.
Tiếng bước chân nhanh chóng tới gần, mành trúc vang lên tiếng "Xào xạc" nho nhỏ, đám người đó đã vào phòng.
Tùy Tùy chỉ nghe một nam nhân trẻ tuổi thấp giọng nói: "Hạ đủ thuốc chưa? Xác định bọn họ ngủ say như chết rồi chứ?"
Một thanh âm khác hơi chói tai nói: "Nhị ca hãy yên tâm, trông những hộ viện bên ngoài đều ngủ say như chết, sét đánh còn không tỉnh, huống hồ hai tiểu nương này."
"Nhị ca" này có lẽ chính là thủ lĩnh ác đồ Chu Nhị Lang Chu Hồng Cẩm, Tùy Tùy suy nghĩ, điều này cũng nằm trong dự tính của nàng, thế tử phủ Võ An Công giao phó cuộc buôn bán lớn này, hắn vì để mọi chuyện ổn thỏa nhất định sẽ tự thân xuất mã.
Thanh âm thứ nhất nói: "Trói lại, cẩn thận một chút, đừng làm bị thương hay hư hại."
Giọng nói vừa xong, có người đến trước giường, vốn dĩ Tùy Tùy nằm nghiêng mặt hướng vào trong, một đôi bàn tay to lớn lật nàng lại, người nọ nuốt nước miếng: "Chả trách có thể làm thiếp thất thương nhân giàu có, nhan sắc này, thật giống như nương nương Thiên Cung vậy."
Tùy Tùy vừa nghe lời này liền hiểu ra, đám ác đồ này chưa biết nàng là ngoại trạch của Tề Vương, còn cho rằng người bị trói chỉ là thị thiếp của thương nhân.
Cũng khó trách, Tề Vương bên ngoài uy danh, nếu biết người bị trói chính là người của hắn, những người này khó tránh khỏi sợ sệt, nói không chừng quẳng gánh giữa đường luôn.
Có điều không biết Chu Nhị Lang biết điều này hay không.
Tên khác phỉ nhổ, cười mắng: "Ngươi từng thấy nương nương Thiên Cung sao? Mau lên, đừng nhân lúc làm việc động tay động chân, dù Nhị ca không lên tiếng, ta cũng chặt cái móng heo của ngươi."
Người động thủ kia vội nói: "Không cần ngươi nói, chẳng lẽ Vương bát lang ta chút ánh mắt đều không có? Nhị ca còn chưa được hưởng, ta làm sao dám chạm vào."
Người thứ nhất cười nói: "Các huynh đệ làm tốt việc vặt này, ai cũng đều có phần."
Tùy Tùy nghe mà ghê tởm khôn nguôi, nhưng vẫn không nhúc nhích.
Tình cảnh này đổi thành người thường sợ là sẽ không nhịn được run rẩy hét toáng lên, nhưng Tùy Tùy chỉ thả lỏng toàn thân, mềm oặt rất giống hôn mê, tùy ý để bọn họ dùng dây thừng trói chân tay của nàng, trong miệng bị nhét khăn, ném vào bao tải khiêng trên vai —— may mà bọn họ lấy vật dụng có sẵn tại đó, chính là khăn tay của nàng, nếu không buồn nôn một trận mất.
Xuân Điều bất tỉnh nhân sự cũng bị trói chặt chân ném vào bao tải, Tùy Tùy sợ nàng tỉnh sớm sẽ bị hoảng sợ, đặc biệt bảo tăng nhân tiếp khách bỏ thêm chút thuốc, loại thuốc đó xác thật có hiệu quả an thần trợ giấc ngủ, lại không tổn hại đến thân thể. Bọn thị vệ cũng bị bỏ thêm thuốc mê vào nước trà, bánh ngọt bị hạ thuốc đã sớm bị bọn họ thay đổi tất cả, những người đó không biết dùng loại thuốc không rõ lai lịch nào, mặc dù không thể chết, nhưng không chừng sẽ có hại. Tùy Tùy sẽ không để những thứ này vào miệng Xuân Điều và bọn thị vệ.
Đám người Chu Nhị Lang kia lại không biết, chỉ lo dương dương tự đắc, tự cho rằng mưu thành rồi.
Bọn họ nhét Xuân Điều và Tùy Tùy vào xe đẩy vận chuyển rau xanh, xe chở cũng do bọn họ đặc biệt chuẩn bị, phía dưới dùng gỗ chế tạo thành một ngăn thông khí bí mật, xung quanh chất đầy rau xanh, chỉ cần không xê dịch nhìn kỹ, không ai phát hiện được manh mối.
Tùy Tùy cảm thấy thân thể lắc lư, bên tai truyền đến bánh xe lăn lộc cộc, liền biết bọn họ đã lên đường.
Người của nàng đã tìm ra căn nguyên của đám người Chu Nhị Lang kia cực kỳ rõ ràng, biết bọn họ có một nơi ẩn thân trong núi Chiêu Ứng, lúc gặp phải đại họa ở Trường An sẽ trốn ở đó tránh đầu sóng ngọn gió, trước mắt bọn họ muốn đưa nàng và Xuân Điều tới nơi đó.
Xe đẩy ra khỏi chùa Linh Hoa không xa, đã có người gấp gáp chạy xe ngựa tới tiếp ứng, Tùy Tùy và Xuân Điều bị dời sang xe ngựa, xe đẩy vận chuyển rau xanh kia đi về hướng Trường An thành, bọn họ liền lập tức hướng tới hang ổ của ác tặc.
Chiêu Ứng cách chùa Linh Hoa tầm ba mươi dặm, tới Chiêu Ứng còn khoảng hai mươi dặm đường núi quanh co khúc khuỷu, lúc xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại, bên ngoài đã vang lên tiếng kêu của cú đêm.
"Cuối cùng đã tới rồi." Bọn ác đồ cũng thật sự thở dài nhẹ nhõm một hơi, tuy rằng bọn họ thường làm loại chuyện bắt cóc nữ nhân này, nhưng nghe nói phu chủ của nữ tử này là một kẻ cực kỳ giàu có, trước mặt quyền quý trong kinh có vài phần thể diện, trói ái thiếp của hắn không thể so với chuyện tùy tiện lừa bán một nữ nhân.
Tùy Tùy nghe rõ tiếng vó ngựa lộn xộn xung quanh, tiếng bước chân và nói chuyện, ước tính trong hang ổ của thổ phỉ này ít nhất cũng có ba bốn mươi tên vạm vỡ.
Đang suy nghĩ, nàng lại bị người khiêng lên vai, ước chừng đi độ một khắc, nghe thấy một thanh âm "Kẽo kẹt" vang lên bên ngoài, rốt cuộc nàng được thả xuống, dưới thân lại mềm mại, giống như đệm giường.
Người nọ gỡ bao tải từ trên người nàng xuống, Tùy Tùy nhắm mắt, cảm giác quanh mình sáng sủa, nghĩ hẳn là có thắp đèn.
Người nọ lật thân nàng lại, kiểm tra dây thừng trói chặt chân nàng, "Chậc" một tiếng: "Vương bát lang, dây thừng này của ngươi trói thế nào vậy, cổ tay tuyết trắng của nữ nhân này bị siết chặt đỏ ửng mất rồi."
Có người cười mắng: "Điền Tứ, ngươi thế mà lại thương hương tiếc ngọc, không sợ Tiểu Thúy thương yêu kia của ngươi uống dấm à?"
Nam nhân gọi là Điền Tứ kia nói: "Xướng phụ* đó quản được ta sao?"
(Ji: *娼妇 - đồ đĩ; đồ điếm)
Người đầu tiên kia nói: "Đó là xướng phụ, người này cũng sẽ bán đến phía Nam làm xướng phụ đấy."
Điền Tứ cười "Khà khà": "Xướng phụ đó với xướng phụ này đâu giống nhau, chỉ cầu Nhị ca ăn xong, để lại cho chúng ta hai ngụm canh thôi."
Mọi người vừa nghe lời này liền phấn chấn, không ngừng bàn ra tán vào.
"Nơi này không phải còn có một tiểu tỳ nữ mặt tròn sao? Nhan sắc tuy kém hơn tiểu cô nương kia, nhưng cũng xinh đẹp mềm mạithủy linh linh nộn sinh sinh."
"Vậy cũng phải chờ Nhị ca nếm trước mới đến lượt ngươi."
"Không hổ là Nhị ca, mệt nhọc cả ngày, ban đêm còn có tinh lực ngự hai nàng."
"Nhị ca đâu?"
"Ra sau tắm rửa rồi."
"Nhị ca thật kỹ tính, không giống kẻ thô tục như chúng ta."
"Nếu có hai tiểu nương thơm ngào ngạt như thế ở cùng ta, ta cũng sẽ xem trọng."
"Trái lại thuốc này thật lợi hại, hai tiểu nương còn chưa tỉnh, không lẽ thuốc này làm người ngơ luôn sao?"
"Ngơ người thì càng tốt, một chốc tỉnh dậy tranh nhau khóc lại mất hứng."
"Khóc cũng chỉ vài ba tiếng, dù nàng ta là liệt phụ trinh tiết gì, gặp phải thủ đoạn của Nhị ca chúng ta, còn không phải bị xử lý cho ngoan ngoãn, cam tâm tình nguyện sao..."
Đang nói, bỗng nhiên bên cạnh vang lên một tiếng kêu gào chói tai.
Bọn tặc tử theo âm thanh nhìn sang, một tên cười gằn nói: "Tiểu nô tỳ tỉnh, ai bịt miệng vậy, để lỏng quá rơi ra rồi."
Tùy Tùy thầm nghĩ không xong rồi, nàng phân phó thuộc hạ tính toán lượng thuốc, ít nhất nên giữ được đến lúc bọn họ xử lý đám tặc phỉ này sạch sẽ, ai ngờ Xuân Điều tỉnh sớm hơn một canh giờ, nghĩ lại hẳn là do uống loại thuốc đó quá nhiều, hiệu quả với nàng không lớn như trước.
Nếu thế này, Xuân Điều khó tránh khỏi phải chịu kinh sợ một lúc.
Nàng không quản được nhiều, cũng giả vờ chậm rãi tỉnh dậy, nhíu mày, mở to mắt.
"Người này cũng tỉnh rồi!" Đạo tặc canh chừng nàng hét lên.
Tùy Tùy nhìn lướt qua xung quanh, hang ổ tặc phỉ này có hơi khác so với nàng tưởng tượng, trái lại giống như phòng ngủ của gia đình phú quý, tất cả án kỉ bình rèm đều sạch sẽ, có thể xem là lịch sự tao nhã, trên bình phong trước giường vẽ Trúc Lâm Thất Hiền*, vừa nhìn liền biết xuất xứ từ bàn tay danh gia, bên giường là một cặp nến đỏ có phần thân thô to, chiếu tấm màn lụa đỏ một mảng sáng rực.
(Ji: *竹林七贤 - bức tranh vẽ bảy nhà hiền triết trong rừng trúc thời Tam quốc)
Nàng nằm trên giường, Xuân Điều nằm trên thảm lụa bên cạnh, bảy tám nam nhân vạm vỡ vây quanh.
Có lẽ đám đạo tặc đó cho rằng Xuân Điều làm nô tỳ thân cường thể tráng, vì vậy trói nàng chặt hơn một chút, sợi dây siết chặt vào da thịt, Tùy Tùy trông mà đau lòng.
Nước mắt Xuân Điều giàn giụa: "Cô nương, cô nương, người không sao chứ?"
Tùy Tùy nói: "Đừng sợ, ta không sao."
Đám đạo tặc cười nói: "Mỹ nhân này trái lại có chút thú vị, không khóc không nháo, còn rất trấn tĩnh."
Tùy Tùy nói: "Đây là nơi nào?"
Xuân Điều khóc càng lớn: "Là ai trói bọn ta tới đây? Tặc tử không có mắt, biết cô nương nhà của bọn ta là ai không?"
Bọn thổ phỉ cười nói: "Chà, khẩu khí tiểu nô tỳ này thật lớn, một tiểu tinh* của thương nhân, vẫy đuôi sói lớn** gì chứ."
(Ji: *Ý chỉ vợ lẽ thời cổ đại
**Ý chỉ kiêu căng, phách lối, phô trương. Chế giễu người hay đi khoe mẽ khắp nơi.)
Xuân Điều sửng sốt; "Thương nhân gì?"
Lời vừa nói xong, liền nghe trước cửa có người nói: "Nhị ca tới rồi, mấy người mau lui ra đi."
Trong phòng tức khắc lặng ngắt như tờ, chỉ nghe thấy tiếng động của mành trúc, bước chân của giày côm cốp, một người đi vào trong phòng, bọn thổ phỉ đồng thời khom mình hành lễ nói: "Chúc mừng Nhị ca".
Tùy Tùy trên giường không nhìn rõ dáng vẻ của người tới, nhưng giọng nói đó lại từng nghe thấy trong chùa Linh Hoa: "Các huynh đệ mệt rồi, ra đằng trước uống bát rượu, ăn chút thịt trước đi."
Bọn chúng đều nói "Tuân lệnh", lần lượt ra ngoài cửa, có người còn khép cửa phòng lại.
Xuân Điều chuẩn bị khóc lớn, Tùy Tùy nhẹ giọng nói; "Đừng sợ, có ta ở đây."
Xuân Điều không biết tới nông nỗi này rồi, nàng ấy có thể gánh vác chuyện gì nữa, nhưng thanh âm của nàng vừa kiên định vừa ấm áp, không có nửa điểm sợ hãi, nàng bất giác cảm thấy được an ủi, phảng phất có nàng ở đây thật sự có thể gặp dữ hóa lành.
Nàng đang buồn bực tại sao bản thân lại có ảo giác như thế, thì nghe nam tử trẻ tuổi kia cười nhạt: "Không hổ là nữ nhân mà Tề Vương coi trọng, cũng có vài phần lớn mật."
Chu Nhị Lang vừa nói, vừa đi đến trước giường, vén màn lụa đỏ lên.
Tùy Tùy lúc này mới thấy rõ mặt hắn, thủ lĩnh thổ phỉ này ước chừng khoảng 25 tuổi, thế mà lại khá thanh tú phong lưu, tuy rằng vẫn kém hơn Hoàn Huyên, Hoàn Minh Khuê, nhưng cũng là một mỹ nam tử trong trăm ngàn lựa chọn.
Chỉ là hắn còn trẻ tuổi đã có thể lăn lộn trong đám ác đồ phố phường Trường An thành như cá gặp nước, nhất định không chỉ dựa vào khuôn mặt.
Xuân Điều nhìn thấy mặt hắn, nhất thời quên cả khóc, hơi há mồm, cũng không phải do mỹ sắc mê hoặc, chỉ là tặc phỉ này khác quá xa trong tưởng tượng của nàng, nếu không biết thân phận của hắn, nói là một lang quân thư sinh nàng cũng tin.
Chu Nhị Lang thấy trên mặt Tùy Tùy hiện ra vẻ trầm ngâm, tự đắc cong khóe miệng: "Thế nào, không thể ngờ được ta có bộ dạng này sao?"
Tùy Tùy nói: "Ngươi biết bọn ta là ai sao?"
Chu Nhị Lang ngồi xuống mép giường, xoa cổ tay bị dây thừng làm xước của nàng: "Mấy lời đó chỉ có thể lừa những kẻ ngu xuẩn, nàng tuyệt sắc như vậy, nơi nào để một tên thương nhân hưởng thụ chứ?"
Tùy Tùy nghe xong lời này liền hiểu, Triệu Thanh Huy vừa dùng tên tặc phỉ này, vừa đề phòng bọn chúng, che giấu thân phận thật sự của nàng, nhưng Chu Nhị Lang này cũng coi như thận trọng cảnh giác, không dễ dàng tin lời nói của Triệu Thanh Huy.
"Ngươi biết rõ ta là người thế nào còn dám động thủ à?" Tùy Tùy nói.
Chu Nhị Lang cười nhạt: "Phú quý hiểm trung cầu*."
(Ji: *Chấp nhận rủi ro cầu phú quý, giàu có. Mạo hiểm để đạt được lợi ích)
Tùy Tùy nói: "Là ai sai ngươi trói bọn ta?"
"Điều này nàng không cần nhọc lòng," Chu Nhị Lang nói, "Ai bảo nàng đắc tội với người không nên đắc tội chứ."
Tùy Tùy trầm mặc một lát rồi nói: "Ngươi muốn bọn ta thế nào?"
Chu Nhị Lang vươn ngón trỏ, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Tùy Tùy: "Nàng thử nói xem?"
Ngừng một chút, thu hồi ngón tay: "Khách hàng của ta ra lệnh bán các nàng đến phía nam làm xướng kỹ..."
Xuân Điều kêu lên một tiếng, nước mắt nước mũi giàn giụa: "Không được, cầu xin ngươi buông tha bọn ta..."
Chu Nhị Lang đặt ngón trỏ lên môi, "Suỵt" một tiếng với Xuân Điều, sắc mặt bỗng lạnh lẽo: "Ta không thích nữ nhân ồn ào nói nhiều, ta tức khắc cũng có thể giết ngươi đấy."
Tùy Tùy nhìn Xuân Điều an ủi.
Xuân Điều chỉ có thể cắn môi, cố nén không hé miệng.
"Thật ngoan." Chu Nhị Lang hài lòng nói.
Tùy Tùy nói: "Khách hàng của ngươi ra lệnh gì ngươi cũng đều làm theo sao?"
Chu Nhị Lang cực kỳ hứng thú nhìn nàng: "Vốn dĩ nhận tiền của người, nên thủ tín, có điều hiện tại ta đổi chủ ý rồi, nếu tối nay nàng hầu hạ ta sảng khoái, ta có thể giữ nàng lại."
Tùy Tùy nghiêng đầu: "Thật không? Ngươi không gạt ta chứ?"
Chu Nhị Lang nói: "Sao ta gạt nàng được, mỹ nhân như nàng hiếm có trên đời, bán đến nơi câu lan* chẳng phải phí phạm của trời sao."
(Ji: *勾栏 - nơi hát múa và diễn kịch thời Tống, Nguyên ở Trung Quốc)
Tùy Tùy giả vờ suy tư: "Nhưng ngươi không sợ vị khách hàng kia truy cứu à?"
Chu Nhị Lang nói: "Chuyện này không cần nàng bận tâm."
"Vậy Tề Vương thì sao? Nếu tìm tới đây, cũng sẽ không buông tha chúng ta." Tùy Tùy nói.
Chu Nhị Lang nói: "Đương nhiên ta sẽ mang nàng cao chạy xa bay, để hắn không tìm được."
Tùy Tùy suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng gật đầu: "Được, ta đi cùng người."
Xuân Điều giật mình trừng lớn mắt: "Cô nương!"
Tùy Tùy cười với nàng: "Bên cạnh Tề Vương chỉ có thể làm ngoại trạch phụ, sau này Vương phi vào phủ cũng không biết phải chịu giày vò thế nào, trái lại không bằng cùng vị anh hùng này song túc song phi, ta biết ngươi có lòng trung thành với ta, ta ở một nơi khác tốt hơn cũng sẽ không quên ngươi."
Chu Nhị Lang vỗ tay: "Hay cho một nữ tử thông minh sáng suốt, nàng nghĩ vậy là đúng rồi. Từ nay về sau nàng chính là phu nhân chính thức đầu tiên của Chu nhị, tối nay là đêm động phòng hoa chúc của ta và nàng. Nàng ở cùng Tề Vương chỉ có thể làm thị thiếp, e là ngay cả động phòng hoa chúc cũng không có nhỉ?"
Tùy Tùy nói: "Tất nhiên không thể bằng ngươi."
Xuân Điều nhìn nàng khó mà tin được, nước mắt ứa ra từ hốc mắt ồ ạt.
Chu Nhị Lang nói: "Xuân tiêu một khắc nghìn vàng, đừng để ý tới tiểu nha đầu này, hãy để nàng ta nhìn chúng ta mất hồn thế nào, chắc chắn nàng ta sẽ đỏ cả mắt."
Nói rồi tự cởi cẩm y trên thân xuống, Xuân Điều kinh hô một tiếng "Ôi trời", chỉ thấy hắn vòng quanh thân một con thanh xà thô ráp to bằng miệng chén, dữ tợn đáng sợ.
Chu Nhị Lang đắc ý xoay người để Tùy Tùy ngắm nhìn một chút: "Phu nhân thích chứ?"
Tùy Tùy nheo mắt: "Khá xinh đẹp."
Chu Nhị Lang cười to, rút chủy thủ từ giày ủng, cắt dây thừng trên chân Tùy Tùy, có điều hắn vẫn khá cảnh giác, vẫn giữ lại dây thừng trên cổ tay.
"Để ta xem bản lĩnh của phu nhân đi."
Hắn vừa nói vừa cúi người hướng về phía Tùy Tùy, khi cách nhau tầm một thước, chợt nghe một tiếng "xoẹt", Chu Nhị Lang cảm thấy đau nhức trên cuống họng, động tác bất giác ngừng lại, nhìn vẻ mặt tươi cười bị máu bắn lên phân nửa của nữ nhân kia đầy khó tin, tựa như gặp phải một ác quỷ.
Rõ ràng một khắc trước cổ tay nàng còn bị dây thừng trói chặt, không biết làm sao bỗng nhiên được nới lỏng ra.
Chu Nhị Lang hậu tri hậu giác đưa tay lên, run rẩy chạm đến yết hầu, đồng tử nháy mắt giãn ra, thở hổn hển gấp gáp, nhưng một chữ cũng không thể nói.
Tùy Tùy cười để hắn nhìn đồ vật đang sáng lấp lánh giữa các ngón tay, lúc này Chu Nhị Lang mới thấy rõ thứ cắt nát yết hầu của hắn. Đó chỉ là một miếng sắt mỏng dài hơn 1 tấc, được mài sắc bén như lưỡi dao, nhưng muốn dùng một đồ vật như vậy cắt yết hầu của một nam tử, yêu cầu ra tay cực nhanh, lực đạo chuẩn xác, người bình thường sao có thể làm được.
Hắn che cổ, dùng sức nặn ra ba chữ từ kẽ răng: "Ngươi là ai?"
Tùy Tùy nhấc chân đạp xuống bụng dưới của hắn một cái, đá hắn ngã trên đất, nàng đứng lên, lau vết máu trên mặt.
Một khắc trước Xuân Điều còn thương tâm cô nương nhà mình không vững lập trường, vui vui vẻ vẻ đi làm phu nhân của thủ lĩnh thổ phỉ, ai mà ngờ đột nhiên xoay chuyển tình thế, nàng còn chưa kịp nhìn rõ gì cả, tên thủ lĩnh thổ phỉ kia đã lăn xuống đất, một tay che cổ, máu tươi không ngừng chảy ra từ kẽ hở của ngón tay, còn trên nửa khuôn mặt cô nương của nàng đều là máu, thế mà còn cười được!
Hai mắt nàng trợn ngược, dọa đến hôn mê bất tỉnh.
Tùy Tùy nhìn Xuân Điều một cái, cầm lấy trường đao gác bên giường, rút đao ra khỏi vỏ, không chút do dự rạch một đường trên bụng dưới của Chu Nhị Lang, cười nói: "Lớp da này của ngươi khá xinh đẹp, đáng tiếc."
Chu Nhị Lang run rẩy trên mặt đất, tròng mắt trợn đến mức sắp rớt ra khỏi hốc mắt, chỉ chốc lát sau liền nằm trên mặt đất không cựa quậy nữa.
Tùy Tùy đỡ Xuân Điều đến giường, vô tình đạp lên mép giường một cái, Xuân Điều từ từ tỉnh lại: "Nương... Cô nương..."
Tùy Tùy nói: "Suỵt, đợi chút nói sau, có người tới rồi."
Nói rồi kéo thi thể Chu Nhị lang ra sau bình phong.
Lời còn chưa dứt, liền có một người nói ngoài cửa: "Nhị ca, bọn huynh bên trong không có chuyện gì chứ?"
Chu Nhị Lang nằm trên đất như con chó chết, tất nhiên không thể trả lời.
Người nọ lẩm bẩm: "Vừa rồi nghe thấy động tĩnh không đúng lắm, đừng nói xảy ra chuyện gì chứ..."
Một người khác nói: "Có thể có chuyện gì, Nhị ca còn không đối phó được hai nữ nhân sao?"
Người thứ nhất nói: "Cả ngày đánh nhạn cũng khó đảm bảo sẽ không bị nhạn mổ mắt... Lỡ đâu? Chúng ta vẫn nên vào nhìn một cái đi..."
Người nọ vừa nói vừa gõ cửa: "Nhị ca?"
Tất nhiên vẫn không có người đáp, người nọ không kìm được nói: "Ta đi vào nhìn một cái..."
Nói rồi cẩn thận mở then cửa, đẩy cửa đi vào phòng, giây phút bước vào phòng, ánh đèn bỗng tắt.
Chóp mũi thoảng qua một mùi máu tươi, hắn lập tức phát hiện không đúng, muốn kêu lên, còn chưa kịp phát ra tiếng, giữa cổ phảng phất có một cơn gió mạnh thổi qua, một tiếng nứt vừa vang lên bên tai, thân thể liền mềm oặt ngã xuống.
Tùy Tùy đỡ thi thể của người nọ, dựa hắn lên tường.
Kẻ ngoài cửa nghe đồng bọn nửa ngày không hé răng, ánh nến trong phòng lại đột nhiên tắt, cũng phát hiện không đúng, rút trường đao bên hông, đưa lưỡi đao vào khe cửa thăm dò trước, quơ sang hai bên, tiếp đó mới thò người vào nhà.
Ai ngờ ngay lúc này, cổ tay của hắn bỗng nhiên bị người tóm, sức lực cực kỳ lớn, chính xác bắt được phần gân tay, cánh tay không khỏi mềm nhũn, bất giác buông lỏng, chuôi đao tức khắc rơi khỏi tay.
Trường đao còn chưa rớt xuống, đã bị người khéo léo tiếp được, Tùy Tùy lật đao lại, đâm thật sâu vào bụng dưới của tặc phỉ kia, nàng rạch xuống một đường, rút đao ra, người nọ ôm bụng ngã xuống đất.
Hai người liên tiếp có đi mà không có về, đám tặc phỉ trong viện phát hiện không thích hợp, mười mấy người cùng nhau đi tới.
Tùy Tùy quay đầu nói với Xuân Điều: "Ngươi chờ ở đây, đừng ra ngoài."
Dứt lời liền đẩy cửa ra ngoài.
Xuân Điều nằm trên giường run bần bật tựa chim cút, nàng biết cô nương nhà mình từng theo điện hạ học một chút đao kiếm quyền cước, nhưng vừa rồi nàng ấy chưa kịp chớp mắt đã giết ba người, cũng quá kỳ quặc rồi.
Chẳng lẽ đang mơ sao? Xuân Điều còn đang bị trói chéo tay chân, không thể tự mình véo tỉnh, liền cương quyết dùng sức cắn phần thịt mềm bên má, tức khắc đau đến mức ứa nước mắt, hít một hơi lạnh gọi nương, nhưng cắn đến thế vẫn không tỉnh, có thể thấy không phải nằm mơ.
Xuân Điều chỉ nghe thấy tiếng lưỡi dao va chạm với nhau leng keng vang lên bên ngoài, thỉnh thoảng có người kêu gào thảm thiết, khiến người nghe dựng ngược lông tơ.
Nàng không dám nghe, sợ nghe thấy tiếng của cô nương nhà mình, nhưng lại không nhịn được mà thấp thỏm bất an kéo căng lỗ tai, may mà những tiếng kêu thảm thiết đó đều là tiếng của nam nhân.
Trong lúc hỗn loạn lại nghe từ xa có người kêu to.
"Đi lấy nước! Đi lấy nước!"
"Có người phóng hỏa!"
"Không xong, có người giết vào tới đây rồi!"
...
Xuân Điều hãi hùng khiếp vía, không biết thế nào mới tốt, tiếng đánh nhau bên ngoài dần dần bớt đi, cánh cửa bị người đẩy mạnh ra từ bên ngoài vang lên một tiếng "Két", tim Xuân Điều run lên.
Trong bóng đêm có người đi về phía nàng, nhìn thân hình là một nữ tử, trông vóc người rất giống Lộc Tùy Tùy, nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, xụi lơ trên giường, khóc không ra nước mắt: "Nương... Cô nương..."
Người đó rút đao cắt đứt dây thừng trên người Xuân Điều, cười hì hì nói: "Ta không phải cô nương nhà ngươi."
Quả nhiên không phải giọng của Lộc Tùy Tùy, thân mình Xuân Điều cứng đờ, co rụt người về phía bên giường: "Ngươi là ai? Cô nương nhà ta đâu?"
Người đó dùng mồi lửa thắp ngọn nến bên mép giường, ánh nến hắt lên một gương mặt thanh tú, ánh mắt lại mang chút khí khái: "Xuân Điều tỷ tỷ chớ sợ, cô nương nhà ngươi bận giết người rồi, ta là thân vệ của người."
Xuân Điều ngơ ngác hỏi: "Thân vệ gì?"
Điện hạ có thân vệ, cô nương nhà nàng từ đâu ra có thân vệ nhỉ? Huống hồ thân vệ này còn là một nữ tử.
Nàng ấy cười nói: "Ngươi còn chưa biết à..."
Lời còn chưa dứt, một người vác đao đi vào, cả người toàn mùi máu.
Lần này lại là Lộc Tùy Tùy.
"Cô nương! Cô nương!" Xuân Điều kêu lên, "Người không bị thương chứ?"
Nàng kia nói: "Mấy tên tặc phỉ sao mà tổn thương được cô nương nhà ngươi, cô nương nhà ngươi chính là thủ lĩnh thổ phỉ đáng gờm nhất toàn Đại Ung đấy, ngươi phải ngoan ngoãn, nếu không nàng ấy giết ngươi diệt khẩu..."
Tùy Tùy vỗ lên lưng nàng ta một cái: "Đừng dọa con nít."
Nàng kéo Xuân Điều dậy: "Xin lỗi, để Xuân Điều tỷ tỷ lo lắng sợ hãi rồi. Ta không phải họ Lộc, mà là họ Tiêu, tên thật là Tiêu Linh."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.