Hóa Ra Bản Vương Mới Là Thế Thân

Chương 85:




Thái Tử nghe vậy sắc mặt trầm xuống, mọi người đều biết Tiêu Linh có thể bắn cung, dùng đao kiếm bằng cả hai tay nhưng tay trái mạnh hơn tay phải vài phần.
Hắn lạnh giọng quát lớn nói: "Lúc ấy vì sao không bẩm báo?"
Mạnh Thành thầm kêu oan, ngoại trạch phụ Tề Vương và Tiêu Linh cách xa tận tám cây sào, ai lại đi móc nối hai người với nhau chứ.
Hắn giải thích: "Lúc ấy chúng thuộc hạ đã dò la, Tề Vương phủ có một thị vệ bị thương tay phải, bởi vậy không điều tra sâu."
Thái Tử vô cảm nhìn chằm chằm hắn.
Mạnh Thành như thể bị rắn hổ mang nhắm trúng, cảm thấy toàn thân rét lạnh.
Sau một lúc lâu, Thái Tử mới nói: "Hiện giờ vì sao bắt đầu có nghi ngờ?"
Thắt lưng Mạnh Thành cong gần như gập xuống luôn: "Hồi bẩm điện hạ, hai thích khách kia đều một đao mất mạng."
Thái Tử sợ hãi, nếu lúc trước hoài nghi chỉ có ba phần, hiện tại đã thành bảy phần, người quen dùng tay phải dù cho bị thương đổi thành tay trái, lực và độ chính xác ắt phải kém hơn nhiều, có thể khiến thích khách võ nghệ cao cường một đao mất mạng trong rừng sâu u ám, nếu không phải thân kinh bách chiến thì không có khả năng làm được.
Hấn lau mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay dưới vạt áo, trừng mắt lạnh lùng nói: "Chuyện quan trọng như thế mà đến lúc này ngươi mới bẩm báo sao?"
Mạnh Thành "bịch" quỳ rạp xuống đất: "Thuộc hạ thất trách, thỉnh điện hạ trách phạt."
Thái Tử liếc hắn cười lạnh: "Nếu thật sự muốn phạt ngươi, ngươi có mười cái đầu cũng không đủ chém, hiểu không?"
Mạnh Thành túa mồ hôi, dập đầu nói: "Thuộc hạ đã rõ."
Thái Tử thốt một chữ từ kẽ răng: "Cút!"
Mạnh Thành vội vàng cúi đầu lui ra ngoài.
Thái Tử về giường, vén chăn ra.
Nguyễn Nguyệt Vi ngủ chưa sâu, cảm thấy người chợt lạnh liền tỉnh lại, lim dim mở mắt trong cơn buồn ngủ: "Điện hạ từ nơi nào trở về thế?"
Thái Tử cởi sưởng y* chui vào chăn, liếc thê tử một cái, lạnh lùng nói: "Ngủ đi, ngày mai dậy sớm đến Đông Nội thỉnh an một chút, bên mẫu hậu nàng cũng phải chăm chỉ phụng dưỡng, đừng vừa hồi cung liền bỏ qua."
(Ji: *氅衣 - một loại áo choàng truyền thống thời Đông Tấn, dùng để giữ ấm, có nhiều hoa văn và kiểu dáng)
Dừng một chút nói; "Mẫu hậu ở trong lòng phụ hoàng rất quan trọng."
Ánh mắt Nguyễn Nguyệt Vi lấp lánh, tạm thời thấy được tuyệt chỗ phùng sinh*, Đế Hậu niên thiếu đã thành thân, phu thê tình thâm, dù có suy nghĩ phế hay lập, cũng sẽ lo ngại suy nghĩ của Hoàng Hậu —— Hoàng Hậu không thích Hoàn Huyên, tất nhiên sẽ thiên vị Thái Tử, nhưng chỉ có thiên vị vẫn chưa đủ.
(Ji: *绝处逢生 - tìm được cửa sống trong ngõ cụt)
Lúc trước khi nàng ở trong cung Thái Hậu cũng phí không ít tâm tư trên người Hoàng Hậu, tính bà mẫu kiên cường, thái độ cương trực, nhưng tính cách lại rất dễ đoán, bà ta quen chuyên quyền độc đoán, nói một không hai, không thích nhất chính là người khác không tuân theo bà. Đặc biệt là làm con dâu, chỉ cần cúi đầu khom lưng, mọi chuyện thuận ý của bà, luôn thể hiện sự yếu đuối, rất dễ chiếm được yêu thích của bà ta.
Nàng ban đầu ở Đông Cung bị Thái Tử vắng vẻ, gần như bị biếm vào lãnh cung, mới cắn răng tự thỉnh đến phụng dưỡng Hoàng Hậu, trái lại vô tình cắm liễu.
(Ji: *Xuất phát từ câu - Cố ý trồng hoa, hoa không nở; vô tình cắm liễu, liễu lại xanh → ý chỉ việc muốn làm lại không được, ngẫu nhiên làm điều khác không ngờ lại thành)
"Thiếp đã biết." Nguyễn Nguyệt Vi nói.
Thái Tử vuốt v3 sống lưng nàng: "Vất vả cho nàng, sau khi Đại hoàng huynh hoăng thệ mẫu hậu càng dễ cáu bẳn, Cô biết chỗ khó của nàng. Nhưng phụng dưỡng tốt mẫu hậu, nàng đã giúp Cô một đại ân rồi."
"Có thể vì điện hạ phân ưu, thiếp đã cảm thấy thỏa mãn rồi," Nguyễn Nguyệt Vi hơi lộ vẻ ủy khuất nói, "Ban nãy vì sao điện hạ nói những lời đó hù dọa thần thiếp?"
Thái Tử nói: "Cô chỉ thích hù dọa nàng, một chút nàng đã..." Cắn vành tai nàng nói gì đó, Nguyễn Nguyệt Vi xấu hổ đến lấy chăn che mặt.
Vừa rồi nàng bị lời cảnh báo của Thái Tử mà sợ hãi không nhẹ, đột nhiên biết vẫn chưa đến nông nỗi này, lòng không khỏi buông lỏng, lại có tâm tư nghĩ chuyện khác.
"Điện hạ," nàng ngẩng mặt nói, "Hôm nay người có gặp biểu tỷ Tiêu gia của ta ở cung yến không?"
Thái Tử nhớ ra Nguyễn Nguyệt Vi và Tiêu Linh có quan hệ biểu tỷ muội, trong lòng vừa động: "Có gặp. Biểu tỷ muội các nàng mấy năm không gặp rồi nhỉ?"
Nguyễn Nguyệt Vi nghĩ ngợi nói: "Lần trước gặp có lẽ là lúc sáu bảy tuổi, sau đó tỷ ấy không còn vào kinh nữa."
Còn giả vờ hiếu kỳ: "Ta nhớ rõ lúc còn bé tỷ ấy rất xinh, không biết mấy năm nay có thay đổi gì không?"
Thái Tử thầm cười nhạt, biết nàng ta nói bóng nói gió thăm dò dung mạo của Tiêu Linh, điềm nhiên như không nói: "Hiện giờ cũng không tệ."
Dừng một chút nói: "Dù sao lúc trước cũng là người trưởng huynh xem trọng, sao lại kém được."
Nguyễn Nguyệt Vi rầu rĩ "Vâng" một tiếng.
Thái Tử bật cười, bất thình lình lấy tay cho vào vạt áo nàng: "Nhưng người chinh chiến sa trường, đương nhiên không mềm mại nõn nà như đậu phụ giống khanh khanh..."
Nguyễn Nguyệt Vi hờn dỗi nói: "Điện hạ lại trêu thiếp!"
Vùi đầu vào chăn, căm giận nói: "Điện hạ học được mấy câu đùa này từ đâu, sao không đi trêu ghẹo mấy tiểu thiếp tâm can của người ấy..."
Thái Tử cười nhạt: "Còn chưa quên chuyện kia à? Nàng là Thái Tử Phi, còn nàng ta chỉ là một thứ đồ chơi, lúc trước Cô cố ý chọc tức nàng mà."
Bỗng nhiên tia sáng vụt qua trong đầu hắn: "Ngày mai phụ hoàng mời biểu tỷ Tiêu gia của nàng đến ngự uyển ngắm mai, biểu tỷ muội các nàng nhiều năm không gặp, bằng không nàng đi cùng Cô đi."
Tiêu Linh đến tột cùng có phải ngoại trạch phụ kia của Hoàn Huyên hay không, từ đầu đến cuối hắn không thể khẳng định. Nhưng Nguyễn Nguyệt Vi ái mộ Hoàn Huyên, chắc chắn xem ngoại trạch phụ kia như kẻ thù, cực kỳ chú ý đến nàng ta, dù thời gian đã cách mấy năm, nhưng không chừng nàng vẫn có thể nhận ra.
Nguyễn Nguyệt Vi chần chờ nói: "Có ngoại quan, chỉ sợ hơi bất tiện."
Thái Tử nói: "Không sao, vốn là tiệc thân mật, trưởng tỷ cũng đi, huống chi bản thân Tiêu Linh cũng là nữ tử, các nàng ở đó trái lại cũng có chút tiện."
Nguyễn Nguyệt Vi nhẹ nhàng "Vâng" một tiếng: "Vậy thì nghe theo điện hạ."
Nàng cũng không nhịn được muốn thấy dung mạo thật của biểu tỷ Tiêu gia kia —— lúc trước Tiên Thái Tử đối với tài nghệ của nàng làm như không thấy, cũng là do Tiêu Linh, nàng muốn xem thử đến tột cùng là một nữ tử thế nào, có thể khiến người như Tiên Thái Tử nhất kiến khuynh tâm.
Nghe ý của Thái Tử, Tiêu Linh quả thực có vài phần tư sắc, nàng càng muốn ganh đua cao thấp.
"Điện hạ nghĩ ngày mai thiếp nên mặc xiêm y màu gì mới đẹp đây?" Nàng hỏi Thái Tử.
Thái Tử nói: "Nàng xem mà làm, dù sao thì mặc gì cũng đẹp mà."
Nguyễn Nguyệt Vi vuốt tóc: "Điện hạ lại trêu thiếp."
Thái Tử lười biếng trả lời lấy lệ với nàng, cởi tẩm y của nàng: "Khanh khanh mặc thế này là đẹp nhất."
......
Hôm sau, Nguyễn Nguyệt Vi sáng sớm đã thức dậy trang điểm, thay ba bốn kiểu tóc, bảy tám xiêm y, mới sửa soạn xong xuôi. Thái Tử bảo nội thị tới thúc giục hai lần, nàng mới kéo tà váy rườm rà nhàn nhã ra cửa phòng.
Lên xe ngựa, Nguyễn Nguyệt Vi nói với Thái Tử: "Điện hạ chờ lâu."
Thái Tử cười nói: "Không lâu, chờ một thiên tiên hạ phàm, dù chờ nửa ngày cũng đáng."
Nguyễn Nguyệt Vi hờn dỗi một tiếng, trong lòng lại thầm vui sướng, nàng không tin trên thế gian này còn có người có thể sánh được với nàng.
Hôm nay tiệc hoa mai tổ chức ở một đảo nhỏ Thái Dịch Trì trong nội uyển cung Bồng Lai.
Trên đảo khắp nơi trồng mai đỏ, giữa rừng mai xây một gác cao có mái cong lan can chạm khắc, trên gác có thể ngắm rừng mai đỏ như ráng mây và mặt hồ phủ kín băng tuyết, bên cạnh còn xây thêm thư phòng và đình lục giác ngắm tuyết.
Phu phụ Thái Tử ngồi bộ liễn lên đảo, dọc theo đường mòn lát đá quanh co hướng lên.
Nguyễn Nguyệt Vi vừa ngẩng đầu, liền thấy trên đài cao ngoài các có một nữ tử mặc xiêm y màu tím khoác áo lông hồ trắng đang đứng.
Nguyễn Nguyệt Vi mới đầu cho rằng đó là Đại công chúa, sau đó lại phát hiện Đại công chúa khoác áo lông hồ đỏ rực đang đứng bên cạnh nữ tử kia, liền nhận ra thân phận của người nọ.
Vì là tiệc thân mật, nàng không mặc bào phục võ quan, còn trang điểm nữ tử, búi tóc Lương Hộc Kế*, chỉ có thể lờ mờ thấy được bóng dáng, lại có chút quen mắt khó tả.
Trái tim Nguyễn Nguyệt Vi nảy lên, vô cớ sinh ra dự cảm chẳng lành.
Thái Tử nhìn sang nàng một cái, điềm nhiên như không nói: "Vị bên cạnh Trưởng tỷ là Tiêu Linh."
Giọng nói chưa dứt, nữ tử kia cảm thấy gì đó, xoay người lại, nhìn xuống đường mòn lát đá, Nguyễn Nguyệt Vi liền thấy được dung mạo của nàng.
Tiêu Linh cũng nhìn thấy phu phụ Thái Tử, khóe miệng mỉm cười, vái chào về phía hai người từ xa.
Nụ cười của nàng còn rõ ràng rực rỡ chói mắt hơn cả hoa mai đỏ trong tuyết, nhưng lúc này Nguyễn Nguyệt Vi không quan tâm đến dung mạo của nàng.
Đây chính là gương mặt nàng hận thấu xương —— khuôn mặt của thứ hàng giả kia.
Nàng chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, khó tin trừng lớn hai mắt.
Thái Tử thấy vẻ mặt của nàng, trái tim trầm xuống.
Hắn nắm lấy tay Nguyễn Nguyệt Vi, cảm giác lòng bàn tay nàng ướt lạnh nhễ nhại, giả vờ không hiểu: "Sao vậy?"
Đôi môi Nguyễn Nguyệt Vi run rẩy, nghiêng đầu, nhẹ giọng nói bên tai Thái Tử: "Điện hạ có cảm thấy, biểu tỷ Tiêu gia hơi giống một người hay không?"
Thái Tử nói: "Cô cảm thấy nàng ta có vài phần giống nàng."
Nguyễn Nguyệt Vi lắc đầu: "Điện hạ còn nhớ ngoại trạch phụ kia của tam đệ?"
Thái Tử giả vờ ngạc nhiên: "Nàng nói thế, hình như có vài phần tương tự, nhưng Tiêu Linh sao lại..."
Nguyễn Nguyệt Vi cũng tâm loạn như ma, nàng biết chuyện lúc trước Triệu Thanh Huy xuống tay hại ngoại trạch phụ kia, nếu nữ tử kia thật sự là Tiêu Linh, sao nàng tìm được đường sống trong chỗ chết đây? Nàng ta có biết Triệu Thanh Huy vì mình mới hạ thủ hay không?
Nàng không dám nghĩ tiếp, mặt trắng như tờ giấy: "... Có lẽ thiếp nhầm rồi."
- ---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.