Hóa Ra Chúng Ta Vẫn Còn Yêu

Chương 122: Đã nói yêu sao lại từ bỏ?




Cả hai cùng nhau đội mưa đi đến rước Tư Dĩnh, con bé vừa thấy mẹ liền chạy đến ôm. Vũ Thần nhìn tình cảnh trước mắt mà lòng chợt thấy ấm áp bất ngờ.
Ước gì ngày trước không sai lầm thì có lẽ bây giờ cũng đang hạnh phúc rồi đó chứ. Cô giáo cùng Tư Dĩnh chờ mẹ đến đón cũng vui vẻ nói vài lời rồi quay về bên trong. Uyển Đình xoa nhẹ đầu con bé, dịu dàng nói: " Hôm nay mưa quá, đón tiểu Dĩnh trễ một chút, con không buồn chứ? " _ Tư Dĩnh liền nũng nịu.. lắc đầu nói: " Tiểu Dĩnh không buồn ạ. Chỉ cần mẹ nấu mì ý mua chuộc nha. "
Uyển Đình gật đầu đồng ý, hứa rằng sẽ nấu cho con bé sau khi cả hai quay  về đến nhà. Tôn Tư Dĩnh đến giờ mới chú ý đến sự xuất hiện của anh ở phía sau, liền lễ phép chào hỏi. Trong trí nhớ cô bé thì chú này đã làm mẹ rất tức giận!
- Hai mẹ con tôi tự về được rồi, trời đã không còn sớm, Âu Tổng cứ thong thả.
Cô khách sáo nói với anh vài lời rồi cứ thế dắt tay Tư Dĩnh muốn rời đi. Uyển Đình thật là.. hết lần này đến lần khác cứ quyết định làm theo ý của mình, có bao giờ để ý tới người khác ra sao đâu.
- Tiểu Dĩnh, chú biết cháu là một cô bé xinh đẹp lại tốt bụng.. Chú cùng mẹ là tới đây rước cháu, mà mẹ cháu không trả ơn chú gì cả. _ Nghe Vũ Thần là nói như vậy với con gái, cô liền lườm anh.
Người đàn ông khốn khiếp, cớ nào sao cứ để Tư Dĩnh là bia để đạn cho mình.
Lời nói của chú này thật không sai, Tư Dĩnh liền kéo nhẹ tay mẹ, đôi mắt long lanh muốn hỏi ý kiến của cô.. Hết biết nói gì, cô quay sang nói với anh: " Như vậy thì để hôm khác, tôi bận mất rồi. "
- Mấy hôm nữa chú đã đi công tác rồi, cháu nói xem Tư Dĩnh? Mẹ cháu là vô ơn như vậy sao. _ Chủ tịch Âu Thị hôm nay lại đi lấy một đứa bé làm bia chứ?
- Vậy thì tuần sau, tuần tới, tháng tới?
- Tiếc thật, bận hết. Duy chỉ hôm nay!
Âu Dương Vũ Thần, nếu không có tiểu Dĩnh ở đây, tôi nhất định sẽ chửi anh..
Anh nói đi công tác thì tốt nhất nên đi, tôi mà thấy anh ở trong tập đoàn  mấy ngày tới, tôi sẽ lại thêm ghét anh thôi.
- Mẹ.. chú đã có lòng, mẹ cũng phải có dạ. Nếu đã nấu mì ý cho tiểu Dĩnh, thì nấu luôn cho chú đi. _ Trước lời nói từ Tư Dĩnh, cô cũng chỉ biết chấp thuận!
Không được tức giận trước mặt con bé đâu, tuyệt đối không được. Điều quan trọng phải nhấn mạnh ba lần nhớ kỹ.
Thế là cứ như vậy ba người cùng nhau chung một chiếc ô mà đi về. Vốn dĩ có thể nhờ Diêu Kì lái xe đến rước nhưng mà thôi, anh đây mưu mẹo một tí vậy.
Dưới một trận mưa lớn người đàn ông bế đứa bé trên tay, tay còn lại che ô để người phụ nữ kế bên đi thong thả, quả thật là một khung cảnh đẹp. Ước gì cứ mãi như vậy, là một giấc mơ tuyệt đẹp khiến anh hoàn toàn nỡ thức giấc phá vỡ đi. Nếu thức giấc rồi, hiện thực  tàn nhẫn quá anh không chấp nhận được.
Mãi hơn nửa tiếng sau, cứ như vậy mà về đến nhà. Rõ ràng trong lòng sớm đã hạ quyết tâm từ bỏ, cả đời cũng không dây dưa với Vũ Thần. Nhưng lại không ngờ rằng, Tư Dĩnh lại chính là đứa trẻ kết nối hai người, mặc dù anh chưa hề biết nó là con của mình. Muốn từ bỏ... thì lại càng ngày càng dính chặt nhau.
Âu Dương Vũ Thần lần đầu tiên là đến nhà của Uyển Đình, có chút bất ngờ. Ở đây không quá lớn như anh nghĩ, vừa vặn cho ba người sống, không gian  lối sống tối giản nhất có thể, thật là mang lại cho người ta cảm giác ấm cúng mà.
- Tiểu Dĩnh con vào phòng thay đồ ấm hơn đi mẹ đi nấu mì ý cho con. _ Uyển Đình xoay người vào bếp, phớt lờ anh.
Tư Dĩnh cũng đã vào trong phòng,  Vũ Thần liền không nhịn được ngồi yên ở một chỗ mà đứng dậy đi xung quanh.
Phòng khách được treo vài bức ảnh, là lúc Tư Dĩnh còn nhỏ, cho đến hình hai mẹ con chụp chung. Nhưng bức ảnh  ở trên tường thu hút sự chú ý của anh là bức ảnh gia đình kia, năm người hoàn chỉnh. Có Tôn Thiên Hàn, Uyển Đình.. và Tư Dĩnh. Còn có một cặp vợ chồng, theo anh chắc là ba mẹ của Thiên Hàn rồi. Cô đã từng nói, mình sắp kết hôn.
Chuyện quan trọng như vậy mà anh là quên lãng đi, Uyển Đình cùng họ hạnh phúc như vậy, Tư Dĩnh còn là mối liên kết đặc biệt của hai người họ. Nếu anh chen chân vào, chưa chắc đã giành lại.
Nhưng mà Uyển Đình, tình yêu anh có hoàn toàn đều dành cho em, làm sao.. làm sao mà anh có thể chấp nhận chứ.
Chỉ một chút nữa thôi, anh đã quên đi một điều quan trọng rằng, cô là người đã chuẩn bị yên bề gia thất rồi. Không phải đã từng nói yêu anh sao? Tại sao bây giờ lại từ bỏ rồi? Khi đối diện  với tình yêu sẽ có người rất điên cuồng cố chấp đơn giản nghĩ rằng chỉ cần mình không buông tay, người kia có thể mũi lòng mà nhìn lại. Luôn nghĩ rằng, nếu không có người kia cuộc sống là sẽ trở nên vô nghĩa. Nhưng lại không ngờ tới rằng, đau khổ nhiều quá, cũng  khiến cho mình dễ dàng buông tay như vậy.
Và khi rời xa họ rồi mới biết được hóa ra không có họ cuộc sống của mình lại dễ dàng nhẹ nhõm đến như vậy? Thật ra không có việc gì là không dễ từ bỏ, chủ yếu chỉ là bản thân có chịu buông hay không? Nắm chặt lấy chậu xương rồng, gai góc đâm vào da vào thịt chảy máu như vậy, có đau không? Đau chứ sao không, mà đau như vậy.. buông ra thôi, đừng có gượng ép bản thân cái gì cả... nhất là đừng cố chạm đến  những thứ, những người ngay từ đầu đã chưa bao giờ thuộc về mình! Đừng làm đau bản thân, bạn xứng đứng với những gì tốt hơn ở ngoài kia.
- -----------
[ Tác giả: @seunghyunttop ]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.