Hóa Ra Chúng Ta Vẫn Còn Yêu

Chương 98: Người tưởng không yêu, hóa ra lại yêu điên cuồng




Ba năm trôi đi như vậy thì Vũ Thần đã bước sang tuổi ba mươi mốt! Anh vẫn mãi như vậy, sớm tối cô đơn độc bước.
Nhưng riêng chỉ có mọi người ở bên là mới biết được Âu Dương Vũ Thần sớm đã trưởng thành hơn rất nhiều! Từ lâu sau vụ việc của ba năm trước, anh chả bao giờ cho bản thân mình có quan hệ nào với người khác giới. Bởi vì anh rất dằn vặt bản thân mình về chuyện  của bản thân trong quá khứ... ai cũng nhớ rất rõ câu nói đặc biệt mà anh đã nói:
" Ngoài Uyển Đình ra, tôi sẽ không yêu một ai khác. Ngoài cô ấy ra, ai tôi cũng thấy chán ghét! " _ Vũ Thần thật sự đã đưa ra những tuyên bố như vậy lúc đó làm cho bao người muốn ve vãn anh.. đều ngậm ngùi mà từ bỏ trong im lặng
Vì việc quá khứ ngày trước rất ám ảnh với anh, in sâu vào bên trong tâm trí..
Nó luôn làm cho anh sợ hãi, và thật sự anh luôn vì chuyện mất đi cô mà canh cánh mãi ở trong lòng! Trong suốt vài năm trở lại đây, ai cũng thấy một bóng dáng Âu Dương Vũ Thần chỉ chăm chú chuyên tâm vào công việc. Ngoài ra về các chuyện khác anh không quan tâm.
Âu Thị ngày càng phát triển.. độ nhận
diện của công chúng về tập đoàn càng ngày càng tăng. Cũng là lúc Âu  Dương hiểu được, sự cô đơn trong mình ngày càng nhiều! Sớm tối loanh quanh đều chỉ một mình như vậy, đây là quả báo.
Vũ Thần biết rất rõ, ngay từ đầu chính anh mới là người nợ cô. Nhưng anh lại vô cớ bắt cô trả nợ cho anh, mặc dù cô không hề có lỗi gì ở trong chuyện này.
Tình yêu của anh đối với Thư Di đã từ rất lâu rồi đã bị vùi vào quên lãng, chỉ có duy nhất một mình cô mới là người lấp đầy khoảng trống ở trong tim anh.
Nhưng tình yêu mà Vũ Thần dành đến cho Uyển Đình bị thù hận che lấp mất.
Còn Cố Uyển Đình.. cô lại yêu anh đến mức mù quáng quên mất cả bản thân.
Cái mà anh canh cánh ở trong lòng, đó là anh nợ cô, rất nhiều. Lúc đó nếu  sự thật được phanh phui sớm hơn, thì đã không có chuyện đó xảy ra! Còn anh..
Cũng có thể trả nợ cho cô bằng cách là chăm sóc yêu thương cô và con cả đời.
Nhưng mà sự thật luôn luôn ngược lại.
Trong trí nhớ của anh, chuyến đi Nhật Bản khi đó, cô có nói với anh rằng nếu sau này có chuyện gì cô sẽ qua đây mà sống. Em biết không, mặc dù biết rằng em đã sớm không còn ở trên đời nữa..
Nhưng tôi vẫn muốn làm một chút cái gì đó mà em từng nói qua, ba năm qua tôi cứ một tháng lại đến Nhật một lần.
Một mình đi tới những nơi chúng ta là đã đi ngang qua, những vé máy bay đó tôi đều giữ gìn rất kĩ! Đã hơn ba mươi sáu vé rồi, nực cười thật. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến bản thân đa tình như thế chứ, nhưng bây giờ dẫu có làm điều gì đi nữa, em cũng không bao giờ trở lại.
Nhẫn kết hôn của chúng ta tôi vẫn  cất trong tủ lúc trước, tôi đã lấy ra đeo rồi đây. Đối với tôi.. em chính là người vợ đặc biệt và duy nhất. Tôi nhớ em quá!
Tôi muốn được ôm em, nhưng mà thật sự đó chính là điều viễn vong nhất đó.
Ba năm trôi qua rồi,  một nghìn không trăm chín mươi lăm ngày đã qua? Vậy mà Uyển Đình.. nỗi nhớ em bên trong tôi chẳng bao giờ vơi đi một chút nào.
Cố Uyển Đình, quả báo của tôi ở trong ba năm qua, không dễ chịu chút nào.. Em có biết không. Rõ ràng là tôi ngang tàn luôn miệng luôn tay chửi rủa,  làm em thân tàn ma dại, nhưng rồi chuyện đâu cũng vào đấy, tôi hối hận thật rồi.
Cô bé của tôi, em có đang hạnh phúc?
Em có hạnh phúc hơn lúc ở bên tôi rất nhiều năm về trước không Uyển Đình.
Tôi luôn luôn muốn nói cho em nghe?
Tôi yêu em..!
Tôi yêu em..!
Tôi yêu em..!
Tôi yêu em..!
Tôi yêu em..!
Và Cố Uyển Đình, tôi cũng rất nhớ em.
Đến cuối cùng... người tưởng là không bao giờ yêu hóa ra lại yêu điên cuồng!
- -----------
[ Tác giả: @seunghyunttop ]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.