Nghé con mới sinh không sợ cọp, câu này dùng trên người Cố Tông quả thực vô cùng thích hợp.
Hắn nói thẳng thừng, cũng không nghĩ tới việc tắt đi micro, ánh mắt sáng ngời, vừa nghiêm túc lại có hơi trẻ con, biểu tình phẳng lặng, không khiến người cảm thấy khó chịu.
Tịch Dã thực ra không hề tức giận, chỉ đơn thuần là bị ồn ào đến có chút phiền, nhưng phải nói rằng tính cách cùng cách xử sự của Cố Tông đều khiến y thoải mái, đè xuống bàn tay đang quơ loạn trước mặt mình của đối phương, Tịch Dã nhẹ nhàng cong môi.
Chỉ là một độ cong rất nhẹ, nhưng Tiết Minh Lãng ở cách đó không xa lại cảm thấy cực kỳ chói mắt.
Một mặt, hắn cảm thấy may mắn mình đã thoát khỏi những tin nhắn điên cuồng oanh tạc của Tịch Dã cùng những lần đeo bám, mặt khác lại cảm thấy Tịch Dã thay lòng đổi dạ quá nhanh, rõ ràng mới chỉ vài ngày trước y còn nói thích hắn, thậm chí còn bỏ qua công việc đến thăm ban, theo đến cả bữa tiệc đóng máy của hắn, bây giờ chỉ là quay một cái chương trình, mà đã dính thành một cục với Cố Tông.
Những cảm xúc tiêu cực đó dần được Tiết Minh Lãng mang vào trò chơi.
Cho dù hắn đã cố gắng áp chế phiền muộn của mình, dù sao cũng là một diễn viên đủ tốt, nhưng thân là đồng đội của Tiết Minh Lãng, Tô Thanh Duyệt vẫn nhận thấy có điều gì đó bất thường.
Đối thủ của bọn họ ở vòng đầu tiên là đội Vệ Nghiên, theo lý thuyết, đội bên kia có thành viên nữ, Tiết Minh Lãng sẽ phải tận lực làm một quý ông và nhường nhịn trong khi vẫn nắm chắc ưu thế của mình.
Nhưng trận này đối phương lại chơi đến rất quyết liệt, tuy Vệ Nghiên và Tần Thành đều không phải người mới chơi thể thao, nhưng tỷ số cuối cùng cũng có hơi khó coi.
"Ngồi trong lều suốt là không được rồi, tay chân tôi cử động cứ như người 40 tuổi ấy," Tần Thành cười tủm tỉm tìm bậc thang đi xuống, trịnh trọng hành lễ với Vệ Nghiên, "Vệ đại tiểu thư, xin tha thứ, tiểu sinh thật sự đã cố gắng hết sức rồi."
Vệ Nghiên một giây trước sắc mặt còn có hơi vi diệu liền lập tức bật cười.
Cô vốn không trông mong mình sẽ được người ta nhường nhịn, cũng không nghĩ tới mình nhất định sẽ thắng, nhưng nhiều lần bị bóng chuyền lướt qua mặt, khó tránh khỏi khiến cô cảm thấy mình bị nhắm tới.
Ngược lại, ở bên phía Tịch Dã, vì Khương Linh Linh ngoài dự đoán lại là cao thủ bóng chuyền, Cố Tông ngập tràn nhiệt huyết, bị đánh bại ngay từ trận đầu tiên. (này thì gáy sớm :>)
"Bất ngờ chưa," hưng phấn đập tay với đồng đội, Khương Linh Linh cười hì hì nói, "Hồi cấp ba tôi ở trong đội bóng chuyền đó, bách khoa toàn thư* lại không nhắc đến."
* giống wikipedia á mn.
Cố Tông trước khi tham gia chương trình đã tụng kinh thắp nhang đầy đủ:...
Bất cẩn rồi.
Tịch Dã ban đầu còn lo lắng Cố Tông có thể bị y liên lụy giống trò lướt sóng buổi chiều hay không, nhưng vậy cũng tốt, Khương Linh Linh đã trực tiếp đoạt đi cơ hội đối đầu với vai chính của y.
Như nhìn thấy ở phía sau thiếu niên có một cái đuôi to đang rũ xuống, Tịch Dã giơ tay, chọc chọc cánh tay đối phương: "Như vậy mà muốn nghỉ ở phòng lớn à?"
"Kỳ thật vẫn còn cơ hội, chỉ cần đội của Khương Linh Linh..."
"Ờ phòng nào cũng được cả," Cố Tông hiếm thấy mà ngắt lời khi Tịch Dã còn chưa kịp nói xong, hắn rũ mắt, thanh âm yếu ớt như muỗi kêu, "Em chỉ là không muốn anh thua ở trước mặt tình địch."
Hai chữ "tình địch" vô cùng nhẹ, như chỉ là một áng mây, vừa thốt ra thành tiếng đã bị thổi bay đi, cho dù là micro nhạy nhất cũng không thể thu được tâm tư rối rắm này của thiếu niên.
May mà Tịch Dã tinh mắt, nhận ra khẩu hình của đối phương: "Cậu ta không phải."
Cố Tông đột nhiên ngẩng đầu lên: "Không phải?"
Không phải tình địch? Là bởi vì không hề thích Tiết Minh Lãng, hay là bởi vì Tiết Minh Lãng không có hứng thú với Tô Thanh Duyệt?
Trong một nháy mắt này chứa đựng lượng tin tức thật sự là có hơi quá nhiều, Tịch Dã không nói ra, thấy đối phương rõ ràng là đang tự bổ não thành một vở kịch luôn rồi, y cố ý trêu chọc: "Là điều cậu đang nghĩ đấy."
___ Chính là không thích Tiết Minh Lãng.
Theo bản năng, Cố Tông tự động lọc bớt phương án thứ hai, trong nháy mắt đã quên mất việc thua trận đấu bóng, tâm tình lộ rõ vẻ phấn khích mà mắt thường có thể thấy được, chỉ thiếu điều chưa làm cổ động viên cho đội của Khương Linh Linh.
1101:???
Nhân loại thật sự kỳ quái quá đi.
Tuy nhiên, vai chính công thụ liên thủ, muốn thua thật sự rất khó, đội của Khương Linh Linh thua chỉ trong gang tấc, hiện trường liền xuất hiện một cục diện vô cùng xấu hổ:
Đội của Tịch Dã và đội của Tiết Minh Lãng hòa điểm.
Đây đều không phải là kịch bản tổ tiết mục sắp xếp trước, nhưng hiện thực so với kịch bản thì lại càng cẩu huyết hơn, cũng may là mùa này kinh phí cũng đủ nhiều, tổng đạo diễn lập tức đứng ra, phất phất tay: "Không cần hoảng, thuê thêm một phòng."
Lúc này, hai đội của Vệ Nghiên và Khương Linh Linh nhờ đó cũng được "nâng cấp phòng", miễn cưỡng xem như một kết cục có hậu.
Sau khi toàn bộ khách mời đều đã trở về phòng nghỉ ngơi, một người quay phim mới nhỏ giọng nói: "Tổng đạo diễn đổi tính rồi à?"
Một cảnh thích hợp để chỉnh sửa hậu kỳ như vậy, đối phương thế nhưng chủ động lựa chọn giải quyết trong hòa bình, bình thường thì Tịch Dã và Tô Thanh Duyệt như thế nào cũng phải đấu thêm một vòng nữa.
"Nghĩ sao vậy?" Một cameraman khác trầm giọng đáp lại, bĩu môi, "Đã đấu hai trận, đội của thầy Tiết nhất định tiêu hao thể lực không ít rồi."
"Người ta là tiểu thiếu gia nhà họ Tô đó, buổi chiều đã thua một lần, lỡ lại thua thêm lần nữa, người ta còn biết giấu mặt mũi đi đâu."
[Làm chuyện mờ ám mà cứ làm như thể hợp tình hợp lý lắm ấy!] 1101 nghe lén thở phì phì, [May mà không có hại gì với chúng ta cả.]
Tịch Dã đang ngâm mình trong bồn tắm lười nhác mà ừ một tiếng.
Lần này bọn họ tổng cộng đã ngây ngốc ở S quốc 4 ngày 5 đêm, nội dung ghi hình sẽ chia thành 4 tập để phát sóng, sau khi ngày hôm nay kết thúc, hẳn là sẽ không còn có cơ hội phân phòng nữa.
Thật tốt quá, Tịch Dã nhắm mắt nghĩ, nếu lại có thử thách yêu cầu vận động, cho dù Cố Tông có nói cái gì, kể cả là khóc trước mặt y, y đều sẽ không nhúc nhích. (àaaaaaa (¬‿¬))
1101: [Cậu tốt hơn hết nên làm vậy.]
Nó xem như đã nhìn thấu rồi, người này chính là không có sức chống cự với những đứa nhóc ngây thơ vô hại lại nhiệt tình hoạt bát, tuy rằng xét theo tuổi tác của nhân loại, Cố Tông đã tính là không còn nhỏ.
[Tôi cũng có thể biến thành trẻ con, mèo con, chó con, thỏ con, gấu trúc con đều được hết á] 1101 càng nghĩ càng không phục, bất mãn lên án, [Bao giờ cậu mới chịu cưng chiều tui?]
Tịch Dã: [Không có cửa đâu.]
Cố Tông không có yêu cầu gì với y cả, làm sao có thể giống hệ thống.
[Nếu tôi có một trái tim máy móc, nhất định hiện tại đã vỡ thành hai nửa rồi,] vô pháp phủ nhận chính mình thật sự là mang theo mục đích mà tới, 1101 hừ hừ vài tiếng, [Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ quấn lấy cậu đời đời kiếp kiếp luôn.]
Tịch Dã: [Sao cũng được.]
Dù sao y cũng sớm đã quen với việc có thêm một người máy ở trong đầu mình.
1101: [!!!]
Đồ không biết gì hết, rõ ràng tui được gọi là thể sống thông minh đó!
Trong khi Tịch Dã cùng hệ lống không tiếng động đấu võ mồm với nhau, Cố Tông nhận được tin nhắn từ quản lý, trước kia hắn không làm theo kịch bản, khiến cho đối phương rất tức giận, đủ các việc lặt vặt trong lúc quay chương trình đều là hắn phải tự mình lo lấy.
Bây giờ thái độ của đối phương đã quay ngoắt 180°, giọng điệu nhẹ nhàng như gió xuân, đồng thời gửi qua rất nhiều ảnh chụp.
Cố Tông click mở nhìn xem, đều là lời mời của một vài thương hiệu hàng tiêu dùng nhanh, danh tiếng tạm được, điều kiện đưa ra cũng rất chân thành, yêu cầu duy nhất là Tịch Dã và hắn cùng nhau làm đại ngôn.
[Không nghĩ tới nhãn lực của cậu lại chuẩn như vậy, là anh lúc trước đã hiểu lầm cậu.] Biết Cố Tông và Tịch Dã ở chung một phòng, người đại diện không dám chat voice, chỉ nhắn một đoạn dài: [Hiện tại nhiệt độ CP cậu với Tịch Dã rất cao, không hề thua kém đám người Tiết Minh Lãng, khoảng thời gian này phải tranh thủ, đợi đến khi chương trình kết thúc thì đã muộn.]
[Còn về Tịch Dã, tôi đã tra qua rồi, anh ta vài năm gần đây chỉ tiếp nhận mấy cái hợp đồng đại ngôn cao cấp, nhưng không sao cả, hiện tại hai người quan hệ tốt, luôn có biện pháp để thu phục.]
[Huống chi một thời gian trước anh ta mới vừa bị nhiều thương hiệu chấm dứt hợp đồng, hẳn là cũng đang rất cần...]
Những câu tiếp theo, Cố Tông không xem tiếp.
Lúc trước thời điểm hắn lựa chọn Tịch Dã, mưu tính gì cũng đều không có, hắn chỉ là nghĩ, một vị tiền bối xinh đẹp đến nỗi làm trái tim hắn thình thịch đập loạn, thật sự không nên rơi vào tình cảnh là người cuối cùng bị dư ra trong phần ghép đội ở trước mặt vô số người xem theo kịch bản của chương trình, lẻ loi để antifan tùy ý mà bàn tán cười nhạo.
Nhưng Cố Tông lại không ngờ rằng, trong mắt người ngoài, chính mình thế nhưng lại thành kiểu tâm cơ thâm trầm như vậy.
Điều này khiến hắn vừa phẫn nộ lại ghê tởm, giống như một thứ gì đó thuần khiết bị làm cho hoen ố, không chút do dự, hắn trả lời: [Xin lỗi, tôi không có nhiều mặt mũi như vậy.]
[Muốn thầy Tịch làm đại ngôn, vậy tự mình nói với thầy Tịch đi.]
Người bên kia màn hình quả nhiên nóng nảy.
[Lời này của cậu là có ý gì?] có lẽ là dùng giọng nói để nhập văn bản, quản lý rất nhanh đã trả lời, [Công ty bồi dưỡng cậu, cho cậu cơ hội tốt như vậy, cánh cứng rồi liền bắt đầu tỏ thái độ à?]
Bồi dưỡng? Cơ hội tốt?
Cố Tông không phải thằng ngốc, sẽ không tùy tiện bị tẩy não chỉ với vài câu nói, công ty rốt cuộc đối xử với hắn như thế nào, trong lòng hắn sáng như gương.
Hiểu rằng có nói đối phương cũng không hiểu, lại không nghĩ sẽ làm theo yêu cầu của đối phương, Cố Tông dứt khoát chặn tin nhắn của người quản lý, dùng acc phụ đăng nhập Weibo.
... Hắn với anh Tịch, thoạt nhìn thật sự rất giống một cặp sao?
*
Bồn tắm của khách sạn có chức năng mát xa, sau khi thoải mái tắm rửa xong, Tịch Dã thay áo ngủ đi ra ngoài, lại phát hiện Cố Tông thường ngày luôn là tràn đầy năng lượng, hôm nay thế nhưng lại lên giường ngủ sớm hơn mấy tiếng.
Bên ngoài phòng ngủ còn có những phòng vệ sinh khác nữa, Tịch Dã thấy đối phương cũng đã thay áo ngủ, nhưng hình như còn chưa ngủ hẳn, vò đầu tóc rối bù, ngồi xuống bên mép giường: "Mệt sao?"
Giường rất lớn, mấy ngày nay y và Cố Tông đều ngủ ở hai bên mép giường, ngoại trừ đối phương khi ngủ say có chút không thành thật, luôn có thể đụng phải hắn, thì toàn bộ quá trình cũng coi như không can thiệp chuyện của nhau.
Mấy ngày nay không bị mất ngủ nghiêm trọng, Tịch Dã tinh thần không tồi, miễn cưỡng có thể tiếp nhận mình có bạn ngủ chung giường mới.
"Không." Hơn phân nửa đầu giấu ở trong chăn, Cố Tông rầu rĩ.
Tịch Dã tò mò ngó đối phương liếc mắt một cái: "Không nóng sao? Lỗ tai đều đỏ."
Cố Tông lắc đầu: "Khụ... Chắc là cảm lạnh."
[Cậu ta nói xạo đó, cậu ta lén dạo siêu thoại của hai người, còn đọc truyện người lớn fan viết nữa.] rốt cuộc đã tìm được cơ hội để mách tội tiểu yêu tinh tranh sủng này, 1101 nhanh chóng mở ra lịch sử duyệt web.
Trong cuộc sống hàng ngày, Cố Tông thực sự không có nhiều kỹ năng diễn xuất, không cần 1101 nhắc nhở, Tịch Dã cũng có thể nhìn ra đối phương có điều giấu giếm.
Y nghiêm túc nói: [Hệ thống, phải tôn trọng quyền riêng tư của người khác.]
1101: [??? Sao lúc tôi giám thị công thụ chính cậu không nói vậy.]
Tịch Dã: [Đấy là nhiệm vụ của cậu.]
Nhưng Cố Tông thì không.
Ở trong giới lâu như vậy, y đại khái cũng biết đu CP là chuyện như thế nào, nhưng Cố Tông dù sao cũng là người mới, tuổi lại nhỏ, thấy đối phương có hơi biệt nữu*, Tịch Dã cũng không vạch trần, mà chỉ yên lặng duỗi tay cài cúc áo trên cùng của mình lại cho đàng hoàng, biểu tình tự nhiên rót một ly nước cho Cố Tông: "Uống chút gì ấm trước khi ngủ."
* khẩu thị tâm phi, giống kiểu tsundere á mn.
Sau đó, y tắt đèn, chỉ để lại một cái bên phía giường của đối phương.
Tận lực nằm sát bên mép giường, Tịch Dã nhắm mắt, đưa lưng về phía thiếu niên: "Ngủ ngon."
Cố Tông cầm ly nước ngẩn ngơ:...
Là ảo giác của hắn sao? Anh Tịch Hôm nay nằm cách mình thật xa.
Nhưng hắn lại không dám hỏi, hình ảnh của những mẩu truyện hắn đọc nửa tiếng trước vẫn còn rất rõ ràng trong tâm trí, trong bóng tối, Cố Tông nhìn đến phần gáy trắng như tuyết do nằm nghiêng nên lộ ra của người thanh niên, tai lại đỏ lên.
Cổ họng khô khốc, hắn liền nâng ly uống một ngụm nước, đáp lại:
"Ngủ ngon."