Hóa Ra Tôi Mới Là Mối Tình Đầu Của Ảnh Đế

Chương 24.3:




Edit|Beta: Cẩm Anh.
Một câu "tiền bối" này của Mạc Trọng Đan trực tiếp làm Nguyễn Thanh sợ ngây người, không ngờ lại được anh gọi là tiền bối, Nguyễn Thanh cảm thấy vô cùng cảm khái.
Mạc Trọng Đan đã từng gọi đi gọi lại hai tiếng này không biết bao nhiêu lần, trong lòng chỉ hận không thể gọi thêm hai tiếng.
Bất quá, nếu gọi thêm thì có vẻ như quá mức biến thái đáng khinh, vì thế anh đành ngoan ngoãn câm miệng.
Lại Bác Vũ dẫn một người phục vụ tiến vào dọn dẹp, bàn nhanh chóng được dọn dẹp sạch sẽ, kem của hai cô gái cũng nhanh chóng được làm xong.
Khi hai cô gái cúi đầu ăn kem, Lại Bác Vũ ăn không ngồi rồi lại cười hì hì hỏi: "Nói tiếp nào, Nguyễn Thanh và Nhạc Cao Minh có quan hệ gì vậy? Mặc dù chúng tôi đã nghe rất nhiều lời đồn đãi nhưng không biết cái nào là thật."
Nguyễn Thanh ngậm kem trong miệng, hàm hồ nói: "Chính là quan hệ ông chủ và nhân viên, chỉ là quan hệ tương đối kiên cố mà thôi."
"Vậy tại sao tài nguyên của Thiên Ngu cứ đổ dồn vào cô?" Lại Bác Vũ chớp mắt, dụ hoặc nói: "Kể cho chúng tôi nghe đi! À, hay là vậy đi! Tôi hỏi cô, cô cũng có thể hỏi Mạc Trọng Đan một vấn đề. Ai cũng phải nói thật, không được giấu giếm."
Mạc Trọng Đan: "......" Logic gì vậy.
Mặc dù nghĩ thế nhưng anh cũng không từ chối, thậm chí còn quay đầu nhìn Nguyễn Thanh.
Điền Nguyệt Nguyệt hết chỗ nói nổi: "Như vậy là sao? Là chơi nói thật đại mạo hiểm hả?"
Lại Bác Vũ lập tức nói: "Vậy chúng ta chơi nói thật đại mạo hiểm đi."
Điền Nguyệt Nguyệt: "....."
Nếu ngồi không thì cũng nhàm chán, ba người còn lại cũng không có ý kiến. Vì thế họ liền dùng vỏ chai rượu làm đĩa quay, bắt đầu chơi.
Lại Bác Vũ nói với Mạc Trọng Đan: "Là nói thật đó! Còn có cơ hội nào để hiểu biết đối phương quang minh chính đại hơn thế này không?"
Mạc Trọng Đan vô cùng đồng tình, vì thế cũng không phản bác, hơn nữa còn tán thưởng nhìn Lại Bác Vũ.
Lại Bác Vũ ngay lập tức cười đắc ý! Đây cũng không phải là lần đầu tiên tôi làm anh trai cậu, có kinh nghiệm mà!
Sau đó, ván thứ nhất, miệng chai liền hướng về phía Mạc Trọng Đan.
Mạc Trọng Đan: "......" Tôi tin anh cái quỷ.
Người ở đối diện đầu kia của cái chai là Điền Nguyệt Nguyệt, vì thế quyền là do cô ấy hỏi. Điền Nguyệt Nguyệt quay đầu thương lượng với Nguyễn Thanh, không tới một lát sau, Điền Nguyệt Nguyệt đã không tình nguyện lắm hỏi: "Có quan hệ thế nào với Tân ảnh hậu?"
Mạc Trọng Đan nghe xong câu hỏi này thì dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Nguyễn Thanh, sau đó lời lẽ chính đáng trả lời: "Thanh mai trúc mã. Tiền bối có hài lòng với đáp án này không?"
Nguyễn Thanh cười ha hả: "Không phải tôi hỏi mà!"
Mạc Trọng Đan cũng không tin, tỏ vẻ tôi đã mất niềm tin với em.
Mạc Trọng Đan trả lời câu hỏi nên lượt tiếp theo bắt đầu từ anh.
Anh tính toán lực đạo, sau đó cái chai quay về phía Lại Bác Vũ. Bởi vậy, Mạc Trọng Đan ghét bỏ nhìn anh ta hỏi: "Anh bao nhiêu tuổi?"
Lại Bác Vũ: ".....32." Tuổi của tôi mà cậu cũng không biết? Hỏi cho có lệ à.
Cứ như vậy chơi 10 lần, rốt cuộc Lại Bác Vũ và Mạc Trọng Đan cũng phát hiện, cái chai này.... Hình như nó cứ tránh Nguyễn Thanh, quả thực là phản khoa học.
Mạc Trọng Đan: "....."
Lại Bác Vũ: "...."
Trong đầu bọn họ dường như có các loại số liệu tính toán, yêu cầu phải dùng bao nhiêu lực, dùng góc độ nào, phải xoay như thế nào mới có thể làm cái chai nhắm trúng Nguyễn Thanh, lấy mỗi lần thất bại rút kinh nghiệm.
Vậy trò chơi này còn ý nghĩa gì sao? Mạc Trọng Đan không hề muốn biết Lại Bác Vũ yêu đương lần đầu tiên khi nào, thi đại học được bao nhiêu điểm, từng bắt nạt ai chưa.
Những thứ đó đều không quan trọng, anh muốn hỏi Nguyễn Thanh: Tiêu chuẩn chọn chồng vẫn còn là diễn viên sao?
Ngay lúc này, anh lại nghe thấy Lại Bác Vũ ở cạnh đột nhiên đứng dậy hét lên: "A a a a.... Tôi thành công rồi! Rốt cuộc cũng trúng Nguyễn Thanh!!!"
Nguyễn Thanh: "....." Tôi ư?
Lại Bác Vũ nhanh chóng duỗi tay chỉ về hướng Nguyễn Thanh, lớn tiếng chất vấn: "Có thích người nào không?"
Nguyễn Thanh gật đầu nói: "Chắc chắn là có."
Mạc Trọng Đan: "...." Mình muốn giết anh ta.
Lại Bác Vũ: "....." Sợ quá, sớm biết vậy đã không hỏi /(ㄒoㄒ)/~~
Thấy hai người đối diện không phản ứng, Nguyễn Thanh à một tiếng, bản thân phản ứng lại, hỏi: "Thích người khác phái sao? Vậy thì không có, tôi còn nhỏ."
Hai người đàn ông ở đối diện đồng thời thở phào nhẹ nhõm, Lại Bác Vũ cảm giác bản thân đã sống lại.
Mạc Trọng Đan cũng có cảm giác mình đã sống lại tại chỗ, thứ còn khó theo đuổi hơn fan CP chính là người fan CP này còn có người mình thích.
Lại chơi thêm hai lần, rốt cuộc Mạc Trọng Đan cũng quay trúng Nguyễn Thanh.
Trong giây lát ấy, trong đầu anh trống rỗng, ngây người một lúc lâu mới nhìn về phía Nguyễn Thanh nghiêm túc hỏi: "Em còn nhớ rõ chuyện lúc em mới ra mắt không?"
Vấn đề này không hề khó trả lời, cô gật đầu đáp: "Nhớ rõ chứ! Khi mới ra mắt, tôi diễn vai quần chúng, còn bị một đạo diễn mắng rất lâu."
Mạc Trọng Đan mang vẻ mặt nhu hòa hỏi: "Vậy tiền bối, em còn nhớ khi ấy mình đã gặp ai không?"
Mặc dù đã hỏi hơn một câu nhưng Nguyễn Thanh cũng không thèm để ý, cô nghĩ ngợi rồi nói: "Nếu từng người thì chắc chắc sẽ không nhớ kĩ, ấn tượng sâu sắc chỉ có vài người."
Mạc Trọng Đan: "Ai?"
Nguyễn Thanh: "Có một em trai trốn ở phòng dụng cụ không dám lên sân khấu biểu diễn...."
Sau đó Nguyễn Thanh nói gì Mạc Trọng Đan đã không nghe rõ, anh chỉ nghe thấy cô nói "em trai trốn ở phòng dụng cụ", cô vẫn còn nhớ anh.
Mạc Trọng Đan liền cười: "Em còn nhớ, đối với bọn họ là chuyện tốt."
Nguyễn Thanh cười: "Có gì tốt đâu? Còn chưa gặp mặt, tôi tiến vào giới giải trí là vì kiếm tiền, người đó cũng vậy, thậm chí còn chưa liên lạc với nhau."
Mạc Trọng Đan: "Ừm."
Trò chơi đến đây thì dừng, Nguyễn Thanh lấy ví tiền ra: "Tôi đi tính tiền trước."
Sau đó cô cầm ví đi đến quầy thu ngân, nhóm người Mạc Trọng Đan cũng đứng dậy chuẩn bị đồ đạc.
Khi nhân viên thu ngân thấy Nguyễn Thanh đi ra thì nhất thời không biết nên lộ ra trạng thái gì.
Hơn nữa, Nguyễn Thanh cũng không xấu xí. Nhưng tiếng tăm thật chẳng ra gì! Nếu như không phải vì fans các cô không thích CP Tình ý sâu xa thì cũng không dịu dàng với Nguyễn Thanh như vậy.
Nguyễn Thanh: "Chào cô, hết bao nhiêu tiền?"
Nhân viên thu ngân nhìn giá rồi nói: "786 tệ."
Nguyễn Thanh gật đầu lấy tiền trong ví ra trả, nhân viên thu ngân nhận lấy rồi cúi đầu tìm tiền lẻ trong ngăn kéo trả cho cô.
Đang tìm tiền lẻ, cô gái vừa ngẩng lên đã trông thấy Mạc Trọng Đan từ trong phòng bước ra, trong tay còn cầm theo chiếc áo khoác mỏng. Anh đi thẳng về phía Nguyễn Thanh, đặt áo khoác lên vai cô rồi thấp giọng dặn dò: "Đêm khuya, thời tiết lạnh."
Nguyễn Thanh quay đầu lại nhìn anh, cười nói: "Cảm ơn."
Em gái nhân viên mở to đôi mắt nhìn hai người, mà ánh mắt Mạc Trọng Đan chỉ dừng lại trên người Nguyễn Thanh. Lúc này nghe thấy cô nói cảm ơn, anh cười: "Em mời khách, là tôi nên nói cảm ơn mới đúng."
Dường như Mạc Trọng Đan cảm nhận được ánh mắt của em gái thu ngân nên lạnh nhạt nhìn về phía cô ấy, thấy trên tay cô ấy đang cầm tiền lẻ thì thản nhiên duỗi tay ra nhận, sau đó chuyển lại cho Nguyễn Thanh.
Động tác tự nhiên đó làm nhân viên thu ngân sửng sốt, cô ấy hết nhìn Mạc Trọng Đan rồi lại nhìn Nguyễn Thanh.
Nguyễn Thanh còn chưa ý thức được cái gì, nhận tiền xong nói cảm ơn rồi đi ra cửa.
Nhân viên thu ngân nhanh chóng lấy Weibo ra nhắn lại: "Nhà tôi sụp rồi..."
Mọi người: "???" Nhà thật ý hả?
***
Ba phóng viên đi theo Tân Văn Nhụy chạy thẳng đến cửa hàng Tôm chiên trong nội thành, bọn họ nhìn ảnh hậu vào trong tiệm rồi đến quán Minibus ở đối diện rình mò. Lần rình mò này kéo dài đến tận một tiếng, một lúc lâu sau vẫn chưa thấy ảnh hậu bước ra.
Tất cả mọi người vừa mệt vừa đói, còn có người oán giận: "Người mới thì vẫn là người mới, nói thấy kim chủ của Tân Văn Nhụy ở đây? Sao có thể? Tân Văn Nhụy là tiểu thư hào môn, tôi thấy hay là thôi đi!"
Một người khác lập tức nói: "Không được, tới cũng tới rồi, chỉ chụp được một tấm thôi cũng được, ngay mai đăng tin Tân Văn Nhụy đi ăn tôm chiên, cậu thấy sao? Gần đây độ nổi tiếng của ảnh hậu khá lớn, tin tức gì của cô ta cũng có người xem. Nhỡ đâu thật sự có kim chủ thì sao? Đây là một tin lớn..."
Trong hoàn cảnh tối tăm, mấy người họ vẫn chưa chú ý tới bốn người xuất hiện trước quán tôm chiên.
Người đàn ông cao lớn nghe người con gái nói chuyện, vẻ mặt tươi cười, sau đó duỗi tay xoa đầu cô.
Bốn người bọn họ đứng trước cửa tiệm, chắc là đang đợi xe, mà hình như xe vẫn chưa tới nên bốn người họ đứng đó nói chuyện phiếm. Vị phóng viên mới vào nghề nhìn bọn họ thật lâu, sau đó không quá xác định hỏi: "Đó là Mạc Trọng Đan sao?"
Trong xe an tĩnh một giây, mọi người áp mặt vào cửa kính, ngay lập tức hít hà một hơi.
Rình mò kim chủ của ảnh hậu lại mò ra bạn gái của ảnh đế!
Good job!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.