Ngọc Sanh Hàn thấy cô ngồi bên cạnh thản nhiên như không, nhìn nhìn bản thân, lại thấy không còn tinh thần để ăn cơm nữa, đặt đũa xuống, đi tới trước mặt cô, hai cặp mắt đen tương đối trong vòng một giây, Ngọc Sanh Hàn đưa tay rút chiếc khăn tay kia ra, đưa tới trước mặt cô, “Em ngửi ra được mùi hương bên trên chứ?”
Hương Diệp hơi sững sờ, liếc mắt nhìn chiếc khăn trên tay Ngọc Sanh Hàn, trong lòng hơi rét lạnh, vẫn đón lấy, ngửi một cái, một lúc lâu mới nói, “Có lẽ hương lưu lan.”
Hương Diệp trả khăn tay lại cho hắn, giải thích, “Hương lưu lan có mùi rất đặc trưng, là loại hương có mùi nhàn nhạt hơi ngọt cùng cảm giác mát mẻ, tinh dầu lưu lan, thực ra chính là thứ mà chúng ta hay gọi dầu bạc hà.”
Ngọc Sanh Hàn nghe cô giải thích, lại đưa khăn tay lên mũi khẽ ngửi, trên mặt hơi trầm lại, Hương Diệp thấy vậy, hỏi, “Làm sao vậy?”
“Tôi hoài nghi, chủ nhân của chiếc khăn này cùng với chủ nhân của chiếc khăn lần trước là cùng một người.” Ngọc Sanh Hàn vừa nói dừng một chút, giống như cười khổ, “Hơn nữa người này buổi chiều ở ngự thư phòng đã nghe lén được một số chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Vừa đúng chuyện Hương Nại Nhi nói tôi là Hoàng Đế giả.” Ngọc Sanh Hàn nhạt giọng trả lời, Hương Diệp nghe vậy lập tức sửng sốt, đứng dậy, “Bị nghe được?”
“Phải.” Ngọc Sanh Hàn nhìn phản ứng khẩn trương của Hương Diệp, trong lòng khẽ vui vẻ, lại nghe Hương Diệp lại hỏi, “Sao anh lại thấy là cùng một người?”
Ngọc Sanh Hàn liếc cô một cái, nói, “Trực giác.”
Hương Diệp lúc này mặt đầy hắc tuyến, quả thực là thua hắn luôn, lý do kiểu này mà cũng lấy ra được, hơn nữa, thậm chí cô còn nghĩ đến, một hôm nào đó hắn đột nhiên xuất binh tấn công ba nước còn lại, lý do là, “Tôi trực giác nước này nước này có kế hoạch tấn công Tây Ngọc.”
Khi đó, cô nhất định một chút cũng không nghi ngờ.
“Khăn tay rất bình thường, dầu lưu lan cũng chỉ có hậu cung phi tần mới có, anh biết là ai?” Ít nhất, Bình Phi đã xuất cung, không thể nào là nàng ta.
“Tôi đã hỏi thủ vệ.” Ngọc Sanh Hàn nhìn cô, vẻ mặt nặng nề, “Là Xảo Phi, Xảo Lạc Nhạn.”
Hương Diệp nghe vậy, chợt ngẩn ra, nhìn dáng vẻ nặng nề của Ngọc Sanh Hàn, trong lòng rét lạnh, lạnh giọng hỏi, “Anh muốn làm gì?”
Ngọc Sanh Hàn thấy dáng vẻ lạnh lùng của cô, cũng biết, cô cho rằng hắn sẽ đối phó với Lạc Nhạn, trong lòng cô, hắn vốn là kẻ tàn nhẫn như vậy sao? Ngọc Sanh Hàn thu hồi vẻ mặt, mặc dù biết, nhưng vẫn như bất mãn hỏi, “Trong lòng em, tôi có phải lúc nào cũng ích kỷ tàn nhẫn như vậy đúng không?”
Hương Diệp nghe hắn nói như ấm ức, khẽ ấp úng, chớp chớp mắt, nói, “Thật ra thì,… cũng.. bình thường….”
Sở dĩ cô hỏi như vậy, là vì cô hiểu hắn giống như hiểu chính mình, Ngọc Sanh Hàn cũng không phải tàn nhẫn ích kỷ, nhưng trong lòng hắn có một sự tàn nhẫn, vì mục đích của mình, có thể trở nên tàn nhẫn, cô chẳng qua là sợ, Lạc Nhạn chỉ là một đứa bé, cô ấy không sai.
“Hừ.” Ngọc Sanh Hàn hừ lạnh một tiếng, trả lời ngoài dự liệu của cô, “Em yên tâm, tôi không có ý định làm gì Lạc Nhạn, chuyện này, chỉ có thể yên lặng theo dõi tình hình.”
Hương Diệp nhìn sắc mặt nghiêm túc của hắn, những người khác không biết, nhưng cô sinh sống cùng một chỗ với hắn một năm, biết hắn một năm qua, đoạt quyền, thành lập thế lực của mình, ngày ngày, đều tận tâm tận lực xử lý tất cả chính sự, cho tới bây giờ không hề than phiền một tiếng, cô biết, đến giờ phút này, bảo hắn buông tha cho tất cả là không thể.
“Mai tôi đi tìm Lạc Nhạn.” Hương Diệp đột nhiên nhạt giọng mở miệng, nhìn Ngọc Sanh Hàn, trên mặt mang theo vẻ trong trẻo lạnh lùng tùy ý, “Trước thăm dò cô ấy một chút, quay lại rồi chúng ta tính tiếp.”