Hoa Si Hoàng Hậu

Chương 108: Khúc Đoàn tụ sum vầy




Cầm Thụy ngưng mắt nhìn hắn, sắc trầm trong mắt không cần nói cũng biết, Tiêu Cẩm chỉ hơi sững sờ, ngay sau đó lên tiếng, “Nhà ngoại của nương nương là Tư Ngự sử, tên gọi là Tư Cầm Thụy.”
“Tiêu Cẩm chẳng lẽ không còn nhớ ước hẹn ngày sau sẽ “Cầm sắt hòa minh” ở Bách Trúc Lâm này sao?” Nàng cũng không hiểu được, tại sao lại muốn nói ra bí mật trong lòng mình vào lúc này, nhìn bộ dáng kinh ngạc của Tiêu Cẩm, Cầm Thụy biết, phần tình cảm kia chỉ sợ vĩnh viễn chỉ có thể giữ lại cho mình, hắn đã quên ước định cùng nàng, thậm chí cũng đã quên từng có một lần gặp mặt với nàng, bởi vì năm đó, Hương Diệp hiếm khi bệnh nặng một trận, đem tâm tư của Tiêu Cẩm tất cả đều vét sạch sẽ.
“Ta vậy mà mãi không nhớ ra nổi, ngươi là Cầm Thụy…” Tiêu Cẩm kinh ngạc nói, chợt sửng sốt vì bản thân vừa mới gọi thẳng tên nàng, Cầm Thụy cũng bởi vì một tiếng gọi lơ đãng mà thân thuộc kia mà cảm kích không dứt, nghe được chính miệng hắn gọi mình là Cầm Thụy mà không phải “nương nương” nữa, đối với nàng mà nói, là đã quá đủ rồi.
“Ta là bằng hữu đầu tiên của Tiêu Cẩm, cho nên, đừng gọi ta là nương nương nữa, được chứ?” Tựa như lúc ngươi gọi Hương Diệp là nương nương sẽ khó chịu vậy, nghe ngươi gọi ta là “Nương nương”, lòng ta cũng khó chịu như vậy.
Tiêu Cẩm nhìn Cầm Thụy, một hồi lâu, rốt cục nhẹ nhàng cười một tiếng, “Ngày mai, xem ra phải chuẩn bị một cây đàn tốt mới được.” Cầm Thụy nghe vậy ngẩn ra, ngay sau đó trên mặt tràn ra sự mừng rỡ nhè nhẹ, lại thấy Tiêu Cẩm cúi đầu, nhìn ngọc tiêu trong tay mình, thấp giọng nói, “Hương Diệp Nhi nói khúc nhạc kia tên là Đoàn tụ sum vầy, nàng nói Đoàn tụ sum vầy là một thứ tốt đẹp, nhưng hiện giờ, nàng mất đứa bé, hẳn rất thương tâm khó chịu, ta lại không thể làm được gì cho nàng…”
Cầm Thụy nhìn bộ dáng thống khổ của Tiêu Cẩm, trong lòng mơ hồ quặn đau, không nhịn được nói, “Nàng không sao, sáng nay, ta còn tản bộ với nàng, nàng không sao cả.”
Tiêu Cẩm nghe vậy, tròng mắt nhất thời sáng lên, nhìn Cầm Thụy hỏi dồn, “Nàng không sao? Thật chứ?”
“Thật. Tinh thần của nàng không tệ, suy nghĩ cũng trấn tĩnh, buổi sáng còn bởi vì chuyện của Hoàng thượng mà nói với ta một tràng, khiến ta thực hổ thẹn.” Cầm Thụy cười khổ một tiếng, lại nghe Tiêu Cẩm hỏi: “Chuyện của Hoàng thượng? Chuyện gì?”
Cầm Thụy sửng sốt, không ngờ là Tiêu Cẩm sẽ hỏi đến, nhưng mà chuyện hôm qua nghe được, quả thực khiến nàng có chút ngờ vực, suy nghĩ một chút, Cầm Thụy liền đem tất cả mọi chuyện hai năm rõ mười nói với Tiêu Cẩm.
Tiêu Cẩm nghe xong, chỉ trầm mặt, dặn dò nàng ngàn vạn đừng nhắc đến chuyện này với bất cứ ai, mới bảo nàng trở về, Cầm Thụy không biết, sau khi nàng đi rồi, Tiêu Cẩm vẫn đứng sợ run tại chỗ như cũ, lại nghe thấy sau lưng vang lên thanh âm của Minh Lam, không biết đã đứng ở đó từ bao giờ, và nghe được cái gì.
Nhưng nhìn đấy ánh mắt ẩn ẩn ý cười của hắn, Tiêu Cẩm khẳng định, hắn đã nghe thấy tất cả, nếu Ngọc Sanh Hàn là giả, đó chính là đại sự của Tây Ngọc quốc, nhưng nếu, hoàng huynh là giả, thì đây cũng chính là cơ hội để hắn đoạt lại Hương Diệp từ trong tay hoàng huynh!
Hậu cung lòng người hiểm ác, Hương Diệp Nhi bởi vì Bình Phi mà mất đi thai nhi, hắn không thể để nàng ở lại nơi nguy hiểm như vậy.
Lại nói Hương Diệp thay Ngọc Sanh Hàn đánh một trận đẹp mắt, vốn định đến cho hắn lĩnh công, lại nghĩ đến lời thề chân thành của hắn ngày hôm qua, cái vẻ nhất định phải được đó, cô rõ hơn hết.
Vòng lại Phượng Hoàn cung, lại thấy người nào đó vốn phải ở trong Ngự thư phòng phê duyệt tấu chương không hiểu tại sao lại xuất hiện trong viện của cô, trên chiếc bàn đá trong vườn của cô, đã bày la liệt một đống văn phòng tứ bảo rồi tấu chương, Hương Diệp nhìn hắn, hoàn toàn im lặng, Ngọc Sanh Hàn chỉ nhẹ nhàng nâng đầu dậy, khóe miệng cong lên một nụ cười, “Qua đây, mài mực.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.