Nhìn vẻ bình tĩnh kia của Hương Nại Nhi, Hương Diệp thực muốn hỏi, “Hương Nại Nhi.”
“Sao?” Hương Nại Nhi không chút nôn nóng, trái lại rất ngây thơ.
“Người kia, có thâm thù đại hận gì với cậu sao?”
“Nào có.”
“Như vậy ư….”
….
“Thật ra thì Hương Nại Nhi chỉ được cái miệng là lợi hại thôi, mấy cái trò Thập đại khổ hình Mãn Thanh kia, cô ấy dùng kẹp gỗ kẹp lấy một cây củ cải, sau đó lại giới thiệu từng bước một, tên nội gián đó bị dọa cho sợ quá thú nhận luôn~” Tần Khê cười hắc hắc, nhớ tới bộ dáng Hương Nại Nhi mới há miệng đã khiến tên kia mồ hôi lạnh tuôn ầm ầm đã buồn cười.
Ngọc Sanh Hàn nhìn bộ dạng cười trộm kia của Tần Khê, đột nhiên nói, “Có phải ở cổ đại này cuối cùng cũng có người khiến anh động lòng?”
Nghe vậy, nét cười trên mặt Tần Khê hơi khựng lại, ngay sau đó nhẹ nhàng bật cười một tiếng, “Cũng có một chút xíu cảm giác như vậy… Chẳng qua là, thật ra thì chưa nói chính xác được, cô nhóc Hương Nại Nhi kia khùng quá, tôi sợ không chịu nổi, lại nói, tôi đã có Tiểu Hương Hương rồi…”
Bốp một cái, Ngọc Sanh Hàn quăng cả cái khăn lông lên đầu Tần Khê, trên mặt đầy vẻ cảnh cáo, “Cô ấy chỉ là muội muội của anh thôi, gả cho tôi rồi, là của tôi.”
“Xí! Gả cho cậu thì cũng vẫn là muội muội tôi! Cậu có giỏi thì để nó thích cậu đi rồi hãy nói.” Tần Khê hừ hừ, nói đến vấn đề này, vẻ mặt Ngọc Sanh Hàn liền ngắc ngứ, ho khan hai tiếng, “Trở lại chuyện chính, chuyện để cho Hương Nại Nhi làm người chủ trì, còn phải bàn bạc kỹ hơn.”
“Bàn bạc kỹ hơn à~” Tần Khê lẩm bẩm thở dài một tiếng, bơi thẳng sang bên kia, bộ dạng rất chi là thản nhiên nói tiếp, “Vậy chuyện của cậu với Tiểu Hương Hương cũng từ từ bàn bạc kỹ hơn đi nhớ ~ dù sao sinh nhật ấy mà, năm nay qua thì còn có năm khác, không quan trọng, Tiểu Hương Hương cũng sẽ không cảm thấy cậu vô tâm hay gì gì đó đâu…”
Ngọc Sanh Hàn vểnh tai lên, nhìn vẻ mặt lơ đễnh của Tần Khê, vẫn không nhịn được hỏi, “Cô ấy? Cô ấy sinh nhật ngày nào?”
Tần Khê nhíu nhíu mày, cố ý quay đầu giả đò như không nghe thấy, trên mặt Ngọc Sanh Hàn thoáng qua một trận không tự nhiên, chỉ có thể nói, “Thật ra thì, tài nghệ của Hương Nại Nhi cũng không tồi, muốn cho “Thiên Sứ các” phát triển, cũng cần sự khác biệt so với những nơi khác.”
Tần Khê nghe vậy, trên mặt thoáng cái đã tươi cười đắc ý, đã treo Thiên Sứ các lên miệng rồi, coi như đáp ứng ~ lại bơi vòng lại bên cạnh Ngọc Sanh Hàn, cười ngấm ngầm, “Hoàng thượng thật anh minh~”
Ngọc Sanh Hàn liếc hắn một cái, dở khóc dở cười, sớm biết là hai người kia hôm nay ra sức giúp hắn như vậy cũng chẳng có lòng tốt gì, chẳng qua, nghe đến sinh nhật của Hương Diệp, hắn thực sự rất để ý.
Ở chung với cô một năm, chưa từng nghe nói qua, sinh nhật của cô vào lúc nào.
“Lúc trước mỗi khi sinh nhật đều là tôi mở tiệc chúc mừng cho Tiểu Hương Hương.” Tần Khê bước lên khỏi hồ nước, giống như cảm động dâng trào, lau khô người thay quần áo sạch sẽ, quay đầu lại tiêu sái cười một tiếng, “Năm nay thôi thì để cho cậu phụ trách vậy, chẳng qua tôi phải nhắc nhở cậu một câu, nếu như ba ngày sau sinh nhật con bé mà cậu không có cách nào khiến nó vui vẻ, thì sau này sinh nhật của Tiểu Hương Hương sẽ do tôi phụ trách.”
Lời tuy như vậy, nhưng hằng năm hắn có tổ chức sinh nhật cho cô cũng không thấy cô vui được mấy.
Ngọc Sanh Hàn ngâm mình trong nước, ánh mắt thâm thúy, khóe miệng treo một nụ cười nhẹ, nhìn Tần Khê ăn mặc chỉnh tề đi ra ngoài, lúc này mới từ từ đứng dậy, như tự nhủ, “Anh không có cơ hội.”
Kết quả là Hương Nại Nhi cùng Tần Khê bắt đầu thiết kế trang hoàng chi tiết cho Thiên Sứ các, Ngọc Sanh Hàn thì nói, muốn đích thân chuẩn bị lễ vật cho Hương Diệp, không cần bọn họ nhúng tay, hai người lại càng vui.
Chẳng qua là,, để một mình Ngọc Sanh Hàn chuẩn bị lễ vật thực sự không thành vấn đề sao?