Hoa Si Hoàng Hậu

Chương 116: Búp bê gấu




Ngoài cửa, dường như truyền đến tiếng nhạc du dương, Hương Diệp còn đang nghi hoặc quay đầu lại, đã thấy Ngọc Sanh Hàn đứng dậy, bước tới trước mặt cô, quỳ gối, đưa một tay ra, “May I?”
Hương Diệp kinh ngạc nhìn bàn tay của hắn, ở chốn cung đình này, ngay từ đầu cô đã dùng ánh mắt vô tình để nhìn nhận tất cả, bao nhiêu người nuông chiều cô như vậy, cô vẫn giữ nguyên cái tính tình mà gia tộc mình đã hun đúc, cho dù ở chốn hoàng cung này, dù có một thân một mình cũng chẳng sao cả, nhưng mà, nhìn tuấn nhan lạnh lùng của Ngọc Sanh Hàn, trong ánh mắt lạnh lẽo kia thỉnh thoảng lại lộ ra nét cười ấm áp, giống như giờ phút này, thấm sâu vào đáy lòng cô, cô chợt phát hiện ra, thì ra bản thân mình cũng chẳng phải không để ý, cô coi thường những thứ này, chẳng qua là vì sợ sẽ mất đi mà thôi.
Vươn tay, nhẹ nhàng đặt lên lòng bàn tay hắn, giống như ma xui quỷ khiến, mặc cho hắn dẫn dắt, theo tiếng nhạc du dương ưu nhã kia, từ từ khiêu vũ.
Thật ra thì, như thế này, không cần suy tính bất cứ điều gì, chỉ cần đặt tay lên bờ vai hắn, nhảy múa từng bước, cũng đã tốt vô cùng, cùng với bước chân của hắn, không cần phải sợ sẽ đột nhiên bị bỏ rơi.
Hắn bước tới, cô lùi về sau, thật tốt.
Không cần phải cứng rắn với hắn, không chịu nhấc bước.
Nếu có thể dựa vào, thì tốt biết bao.
Hương Diệp nhẹ nhàng dựa vào vai hắn, vẻ mặt hoảng hốt, ngay cả lời nói ra miệng, cũng mang theo một chút hoảng hốt, “Lúc tôi đến chỗ Thái Hậu thỉnh an, Hinh phi cũng ở đó, cô ấy nói hai ngày nay anh hơi bị ho, bảo tôi phải quan tâm đến anh… Tối nay anh, có phải là sẽ đến chỗ cô ấy?”
“Anh không đi đâu cả.” Ngọc Sanh Hàn vươn tay, ôm lấy cô vào trong lòng, ánh mắt mang theo một chút cưng chiều, dừng một chút, cố ra vẻ lơ mơ nói, “Anh chưa nói qua sao, từ trước đến nay anh chưa từng chạm vào Hinh phi.” Giọng nói gống hệt như lúc cô giấu diếm việc Tần Khê cũng là đồng loại.
Nghe vậy, Hương Diệp chợt ngẩng đầu, nhìn ánh mắt đầy ý cười của Ngọc Sanh Hàn, trên mặt tựa hồ như có chút giận dỗi khi bị trêu đùa, xoay người muốn rời đi, nhưng không ngờ, eo lại bị hắn ôm chặt lấy, quay đầu, đôi môi liền bị bao phủ.
Hơi thở mang theo sự dịu dàng, êm ái, lại xen lẫn sự bá đạo.
Hương Diệp không biết đó là cảm giác gì, trừ chân tay mềm nhũn ra, chỉ cảm thấy đáy lòng có chút gì đó tràn ra, cô ấn lấy ngực mình, không biết làm sao, tại sao khi nghe hắn nói hoàn toàn trong sạch với Hinh Phi, trong lòng lại có thứ cảm giác vui vẻ?
Một lúc lâu, Ngọc Sanh Hàn buông cô ra, nhẹ giọng thầm thì bên tai cô, “Anh nói anh thích em, là thật. Có cảm giác với em, và cũng chỉ có cảm giác với mình em.”
Hương Diệp cúi đầu, không biết nên nói gì, lòng bàn tay khẽ run lên, đột nhiên xoay người rời đi.
Để lại Ngọc Sanh Hàn một mình, nhìn bóng lưng của Hương Diệp, ánh mắt xa xăm.
Hương Diệp một đường chạy khỏi Thi Ngưng điện, đi thẳng về hướng Phượng Hoàn cung, đóng cửa phòng, nhịp tim vẫn không thể đè nén, mới vừa rồi, chỉ kém chút nữa thôi, cô đã thực sự gật đầu.
Lúc đó kiên quyết nói không với cha mình như vậy, chẳng lẽ hôm nay cô lại muốn bị cuốn vào cái thế giới cô đã sớm chán nản đó? Nếu ở bên Ngọc Sanh Hàn, đồng nghĩa với sự trói buộc không bao giờ chấm dứt, cả cuộc đời kia của cô đã lớn lên trong sự trói buộc, cuộc đời này, vất vả mãi mới có cơ hội để trốn thoát, chẳng lẽ còn muốn bởi vì hắn, mà dừng lại?
Hương Diệp hít một hơi thật sâu, cất bước, đi vào tẩm cung của mình, tâm trạng hỗn loạn không ngừng, ngẩng đầu, nhìn về phía giường mình mà chợt ngây ngẩn.
Một con gấu bông bằng da cáo to bằng người thật, đang ngồi ngay ngắn trên giường.
Hai con mắt đính bằng ngọc châu, đen lành lạnh, lại khốc khốc, miệng dùng chỉ đen khâu thành dấu X, giống như một tiểu nhân bị cấm lên tiếng, cũng thực đáng yêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.