Vươn tay, nắm chặt bả vai Hương Nại Nhi, Tần Khê nói đến là nghiến răng nghiến lợi, “Đúng vậy, bổn hầu nếu đã mở Thiên Sứ Các này ra cho nàng vui đùa, đương nhiên là sẽ để cho nàng vui vẻ.”
Bả vai Hương Nại Nhi bị túm rõ đau, trên mặt vẫn cười hi hi như cũ, ở góc độ mọi người không nhìn thấy nhéo thắt lưng Tần Khê, cố ra vẻ tình tình ý ý dịu dàng nói, “Hầu gia thật tốt với thiếp thân~”
“A a, đó là đương nhiên.”
Hai người ở trước mặt mọi người tình sâu chân thành, sớm đã khiến cho đám khách khứa choáng váng, mấy tên quan binh muốn gây chuyện kia nghe vậy cũng sửng sốt, nhìn Tần Khê, vẻ mặt khó tin.
“Ngọc, Ngọc Khê hầu?” Tên mặt tròn nhìn Tần Khê, quan sát trên dưới, Tần Khê phất quạt, đang đầy vẻ tiêu sái thì lại nghe thấy tên mặt tròn kia mắng, “Chó má!”
Tần Khê lúc này trượt chân một cái, trợn mắt nhìn tên mặt tròn, lại nghe thấy hắn mắng thẳng một hơi, “Ngọc Khê hầu? Ngọc Khê hầu có thể mở được một thanh lâu lớn như vậy để người ta chơi? Ngươi tưởng mấy ông đây không có não chắc? Đừng nói ngươi không phải Ngọc Khê hầu, cho dù ngươi có phải! Hoàng hậu nay đã bị Hoàng thượng biếm vào lãnh cung, Ngọc Khê hầu thì cũng làm gì được ông đây chứ! Ha ha~”
Tần Khê nghe đoạn này, thật khó mà tin được, chẳng lẽ hắn mất giá ở quốc đô này như vậy? Hương Nại Nhi nghe xong, dùng vẻ mặt đồng tình nhìn đám kkia, “Các ngươi, rất có não đấy~”
Trên lầu, Ngọc Sanh Hàn đẩy Hương Diệp một cái, nói, “Hình như đang nhắc đến em kìa, có muốn ra mặt không?”
“Không muốn.” Hương Diệp trực tiếp cự tuyệt, “Nói là em bị anh biếm vào lãnh cung, anh ra ngoài lộ diện vẫn tốt hơn đấy.”
“Anh cũng không muốn.” Ngọc Sanh Hàn cau cau mày, nhìn tình hình bên ngoài, hỏi luôn, “Lễ khai trương xong rồi, hay đi đi?”
Hương Diệp nhìn hắn, lại quay đầu nhìn ra bên ngoài, gật đầu một cái, “Bọn họ hình như đang bận, đi ra ngoài bằng cửa sau đi.”
“Đồng ý.” Ngọc Sanh Hàn nhàn nhạt đáp một câu, hai người đi thẳng xuống lầu, hai người nào đó vẫn còn đang cãi nhau với quan binh ở cửa.
“Ngươi đây là không tin ta?” Tần Khê chỉ vào tên mặt tròn kia, có chút nổi đóa nói, Hương Nại Nhi thấy vậy, lặng lẽ bơm hơi bên tai Tần Khê, “Không phải đâu, vừa rồi hắn nói, cho dù anh là Ngọc Khê hầu thật, hắn cũng không sợ anh, người ta căn bản là xem thường anh!”
“Xem thường tôi? Hừ! Xem ra ta không nổi bão, các ngươi lại cho rằng ta đây ôn hòa lễ độ!” Tần Khê nghe xong lời của Hương Nại Nhi lại càng ức, vuốt quạt, xoẹt một tiếng,mở ra, che trước ngực mình, hừ một tiếng nói, “Nhìn cho rõ, đây là chiếc quạt đích thân Hoàng thượng ngự ban cho Bổn hầu, bên trên còn có con dấu tự tay Hoàng thượng đóng.”
Nan quạt nạm từng hàng ngọc mảnh, mấy chữ vàng nhìn rất chói mắt, một miếng ngọc hình quạt treo ở đuôi quạt, mấy tên mặt tròn sửng sốt, rối rít bu lại xem, nhìn kỹ mấy giây, nhất thời mặt đầy sợ hãi quỳ xuống, trên mặt của chiếc quạt kia, rõ ràng là có ngọc ấn của Hoàng thượng!
Bên kia Hương Diệp vừa mới đi xuống lầu dưới chợt dừng bước, hỏi người phía sau, “Anh tặng quạt cho anh ấy bao giờ vậy?”
Ngọc Sanh Hàn nghe vậy, hừ lạnh một tiếng, “Dạo trước ở ngự thư phòng, anh ta nhìn thuận mắt thì thửa về, con dấu cũng là tự anh ta đóng.”
Hương Diệp giờ đã hiểu, tiếp tục đi về phía cửa sau.
Đầu kia, mấy tên mặt tròn đều quỳ rạp xuống, Tần Khê kéo tay áo chuẩn bị xử lý bọn họ, Hương Nại Nhi và đám khách khứa thì đứng một bên xem náo nhiệt.
“Xem thường ta đúng không, ta cho các ngươi coi ta đáng sợ thế nào! Hương Nại Nhi, Thập đại khổ hình Mãn thanh nàng để đâu? Lấy ra đây!”
“Làm gì? Đó là đồ của ta!”
“Vậy nàng cho ta mượn!”