Ngọc Sanh Hàn nhìn xuống hai người phía dưới, ánh mắt dừng trên người Tần Khê, lóe lên một tia sáng, trầm giọng nói, “Chuyện làm phản, Trẫm phái Ngọc Khê hầu đi trước, ngươi và Tiêu Vương gia có chút giao tình, nếu có thể thuyết phục thì tốt, nếu không được, chỉ đành bắt lại.”
“Hoàng thượng, thứ cho lão thần nói thẳng, Ngọc Khê hầu không có kinh nghiệm hành quân tác chiến, chuyện tiêu diệt quân phản loạn lúc này khó mà…”
“Tân Đại tướng quân, Trẫm biết Ngọc Khê hầu chưa đủ kinh nghiệm, nhưng trước mắt chuyện xung đột giữa các bộ tộc ở biên giới với quân ta Trẫm còn cần đến Tân Đại tướng quân đi trước, trấn áp các bộ tộc.”
Ngọc Sanh Hàn đã mở miệng, Tân Đại tướng quân cũng chỉ biết tuân chỉ, về phần Tần Khê, đêm qua bọn họ đã nhất trí với quyết định này, chỉ vì kẻ làm phản đó không phải ai khác, mà là Tiêu Cẩm đã lớn lên từ nhỏ với anh ta, nếu có thể thuyết phục thành công, vậy thì cũng bớt một phen can qua, nếu không được, thì đó chính là thời điểm để binh khí mới của Tây Ngọc quốc xuất hiện, trước kia Thái hậu dùng chuyện này để ép buộc hắn, nhưng nếu như Tần Khê có thể dùng những binh khí đó đánh một trận ra trò cho Tây Ngọc quốc, hiện trạng của Tây Ngọc quốc thay đổi không còn là điều không thể nữa.
Đây là một cơ hội, nhưng cơ hội này cũng cần sự mạo hiểm rất lớn.
Tần Khê đề nghị là, chuyện này trước không nên để cho Hương Diệp biết vội.
Ngọc Sanh Hàn cũng nghĩ vậy.
…
Bên trong phủ Ngọc Khê hầu, giọng nói của Hương Nại Nhi cực kỳ kích động, “Anh bảo anh muốn đi đánh giắc?! Anh não tàn sao, đi với người ta xem náo nhiệt gì chứ?”
“Hương Nại Nhi, cô nói vậy người ta lại tưởng cô là bà quản gia nhà tôi đấy, ha ha….” Tần Khê trêu chọc cười ha hả, nhưng thấy sắc mặt khó coi của Hương Nại Nhi, cũng đành nói, “Hương Nại Nhi, chúng ta muốn thay đổi hiện trạng thì nhất định phải có hành động, cô đừng lo choi tôi.”
“Anh biến đi!” Hương Nại Nhi tung ra một cú bạo lực, “Ai lo cho anh! Anh ấy… mặc dù làm người cũng không xong, võ công thì lèo tèo, ít ra, còn được cái khinh công, lúc quan trọng còn chạy trốn được…”
“Dừng một chút, cái gì gọi là làm người không xong?” Tần Khê liếc cô nàng một cái, quay đầu nhìn, quản gia đã đóng gói xong hành lý, Tần Khê đội mũ giáp lên, nhìn sắc mặt chẳng hề dịu đi chút nào của Hương Nại Nhi, chỉ có thể cố ra vẻ nhẹ nhõm nói, “Qua đây nào qua đây nào. Cho cô xem dáng vẻ đẹp trai của tôi, tôi mặc bộ đồ tướng quân này cô là người đầu tiên thấy đấy~”
Tần Khê vừa nói, lại kéo kéo bộ khôi giáp trên người, Hương Nại Nhi trừng mắt với Tần Khê một cái, quay đầu bước đi, Tần Khê chỉ có thể gọi với từ phía sau, “Vậy tôi tiến cung gặp Ngọc Sanh Hàn xong là lên đường luôn nhé~”
“Tôi sẽ không tiễn anh!” Hương Nại Nhi cũng không quay đầu lại quát lên một câu, xoay người vào phòng, trên mặt Tần Khê hiện lên vẻ bất đắc dĩ, xoay người, vẻ mặt đã nghiêm túc trở lại, ra cửa lên ngựa, dắt theo mấy chiếc xe ngựa phía sau, “Lên đường!”
Tiến cung, Ngọc Sanh Hàn giao quân đội đã được chuẩn bị cho Tần Khê, nhìn một thân trang bị kia của Tần Khê, còn cả trang bị của xe ngựa phía sau, tuy rằng có lòng tin với trang bị của anh ta, nhưng mà, nơi đó dù sao cũng là chiến trường, không để ý đến cái nhìn của đám đại thần, Ngọc Sanh Hàn vươn tay giơ một nắm đấm đập nhẹ lên ngực Tần Khê, “Giao cho anh đấy.”
Tần Khê hơi nhướn mày trước động tác của Ngọc Sanh Hàn, nắm tay giơ trước mặt Ngọc Sanh Hàn, Ngọc Sanh Hàn hiểu ý, hai quả đấm khẽ chạm vào nhau, đó là động tác giữa hai người anh em, Ngọc Sanh Hàn gật đầu một cái, “Nhờ anh đấy.”
“Được rồi, thay tôi chăm sóc Tiểu Hương Hương cho tốt, lúc về tôi sẽ mang quà cho con bé.” Tần Khê nhẹ giọng nói, giống như không phải hắn đi đánh giặc, mà là đi du lịch tập thể.
Hai người nói xong, tiếp đến là nghi thức quân thần, Tần Khê quỳ một chân xuống trước Ngọc Sanh Hàn, giọng nói rất chi là hùng hồn, “Thần nhất định không phụ sự ủy thác của Hoàng thượng!”