An Quế bưng trường kiếm tới, Ngọc Sanh Hàn tự mình đem trường kiếm nâng đến trước mặt Tần Khê, Tần Khê giơ tay lên, hai mắt tương giao, nhận lấy kiếm.
Tần Khê đeo kiếm vào bên hông, xoay người lên ngựa, quay đầu, lại thấy Đoạn Lặc cũng mặc một thân quân trang, trong lòng than thở, Ngọc Sanh Hàn thật đúng là… hiếm khi khác người.
Tần Khê hô một tiếng “Lên đường”, mang theo quân đội từ từ đi ra khỏi cửa cung.
Ngọc Sanh Hàn đưa mắt nhìn hắn rời đi, trên mặt không nhìn ra bất cứ biểu cảm gì, cho đến khi bóng Tần Khê biến mất ở cửa cung mới xoay người đi vào, lại nói Tần Khê ra khỏi hoàng cung, đi tới cửa thành, đã thấy Hương Nại Nhi đứng trước cổng thành. Chân đá đá cái có cái không, thấy hắn cưỡi ngựa đi tới, mặt hơi ngẩn ra, vẻ nghiêm trọng vừa rồi của Tần Khê lập tức biến mất, lại cười cười, nhảy xuống ngựa, “Hô hô, cô đừng nói là cô luyến tiếc tôi rồi đấy~”
Hương Nại Nhi không phục, “Ma mới luyến tiếc anh, tôi chẳng qua là đưa ông ấy đến thôi!”
Hương Nại Nhi chỉ tay một cái, Tần Khê quay đầu, mới thấy Lam Điền, lại thấy một bóng người nhanh chóng chạy đến trước mắt, Bách Quái tươi cười kéo hắn, “Đồ đệ tốt ươi, ngươi phải phấn đấu vì sự phụ đấy~ đánh thua thì đừng có quay về gặp mặt ta!”
Tần Khê mặt đầy bất đắc dĩ, “Có sư phụ nào như người sao? Ta đi đánh giặc, bình thường phải đưa tuyệt thế pháp bảo cho ta chứ.”
“Sư phụ tặng ngươi câu này, nghĩ kỹ rồi hẵng hành động.” Bách Quái lẳng lặng buông một câu, khiến cho Tần Khê có chút ai oán, vẫn gật đầu, quay lại muốn nhìn Hương Nại Nhi một cái, lại thấy Hương Nại Nhi đang kéo Đoạn Lặc nói chuyện, giỏi lắm! Không đến nói câu tạm biệt với hắn thì thôi, lại còn chạy đi lời ngon tiếng ngọt với người ngoài, Lam Điền thấy vậy, vội bước tới, đưa cho hắn một cái bọc, “Hầu gia, đây là chút điểm tâm ta làm, ngài đi đường có thể ăn, xin Hầu gia mọi sự đều nên cẩn thận.”
Tần Khê nhận lấy bọc lớn kia, cố ý mềm giọng nói, “Cô đích- thân – làm cho ta ăn sao, thơm quá à~ Lam Điền thật biết săn sóc~ không giống người nào đó ấy, không tim không phổi.”
Lam Điền nghe vậy, nhìn theo khóe mắt Tần Khê, thấy Hương Nại Nhi đang trừng mắt qua bên này, sau đó lại quay đầu tiếp tục giao phó gì đó với Đoạn Lặc, đôi tay cứ thuận thế kéo lấy cánh tay Đoạn Lặc, Tần Khê thấy vậy, sửng sốt, lại thấy Hương Nại Nhi còn đưa thứ gì đó cho Đoạn Lặc, Tần Khê nhìn mà trợn tròn mắt, đợi mãi Hương Nại Nhi mới nói xong với Đoạn Lặc, bước tới trước mặt hắn, chỉ bỏ lại có một câu, “Sớm quay về đấy.”
Tần Khê thấy Hương Nại Nhi chỉ dùng bốn chữ đơn giản để tiễn hắn đi, trong lòng bi phẫn vô cùng, kéo Đoạn Lặc qua lên ngựa, đoàn quân tiến ra khỏi thành, Tần Khê cùng Đoạn Lặc sóng vai mà đi, mới đi được không xa, đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm Đoạn Lặc, làm cho Đoạn Lặc xấu hổ một trận, mới nghe Tần Khê như là uy hiếp nói, “Nộp thứ Hương Nại Nhi đưa cho ngươi ra đây!”
Đoạn Lặc nhất thời sửng sốt, ngay sau đó như hiểu ra, lấy từ bên hông ra một cái túi nhỏ, nói, “Hương cô nương nói đây là thứ giống như bùa hộ thân lúc nào cũng mang bên mình của cô ấy…”
Nói còn chưa dứt lời, túi đã bị Tần Khê đoạt lấy, Tần Khê bày ra vẻ mặt cường hào ác bá, “Chúng ta là đi làm chuyện đứng đắn, vật này vướng víu, ta thu của ngươi trước đã!” Vừa nói vừa nhét cái túi kia vào trong ngực, sau đó lại bình tĩnh tự nhiên quay đầu như thường, “Được rồi, tiếp tục đi thôi.”
Đoạn Lặc nhìn mà ngỡ ngàng, căn bản còn chưa kịp mở miệng, trong lòng âm thầm thấy bất đắc dĩ, thôi, dù sao cũng là đồ Hương cô nương bảo hắn chuyển hộ, bây giờ nếu đã vào tay Hầu gia, cũng chẳng cần hắn phải nhiều lời nữa.
Mỗ Lặc cũng là loại lười giải thích.