Hoa Si Hoàng Hậu

Chương 196: Sư phụ ta




Danh Dược lạnh giọng dứt lời, xoay người đi thẳng, Quyển Nhi ở phía sau gọi Linh cô cô mãi, bà cũng không quay đầu lại.
Quái Lão thấy Danh Dược đi, cũng lập tức đứng dậy đuổi theo.
Lạc Thiên Minh nhìn hai người, bấy giờ mới từ từ ngẩng đầu lên, nhìn Quyển Nhi, dịu dàng cười một tiếng, Quyển Nhi ngồi trong lòng Ngọc Sanh Hàn, cười với cha mình không ngừng, Hương Diệp hờ hững ngồi bên cạnh, nghe Ngọc Sanh Hàn cuối cùng cũng mở miệng, “Nhóc con, xuống.”
Nói xong, không đợi Quyển Nhi có đồng ý hay không, đặt cô nhóc xuống, liếc mắt nhìn Lạc Thiên Minh nói, “Nếu con gái ông đã tìm thấy rồi, Danh Dược cũng đã tha thứ cho ông, những chuyện kia, đừng nhắc lại nữa.”
Dứt lời, kéo tay Hương Diệp muốn bỏ đi, lại nghe Lạc Thiên Minh ở phía sau thấp giọng nói một câu, giống như lộ ra vẻ thả lỏng, “Thực sự nàng đã tha thứ cho ta? Đúng rồi, ngươi, là gì của Lăng La?”
“Bà ấy là sư phụ ta.” Ngọc Sanh Hàn đen mặt nói, lần đầu tiên nghe thấy hắn thừa nhận Danh Dược là sư phụ của hắn, mà lại còn thừa nhận một cách tâm không cam tình không nguyện như vậy, Hương Diệp nhìn mà không nhịn được buồn cười, Ngọc Sanh Hàn siết chặt lấy tay cô, chuẩn bị đi tìm Danh Dược, sau đó hồi cung, về phần hai kẻ bị bỏ rơi kia, Ngọc Sanh Hàn quyết định mặc kệ bọn họ, bỏ bọn họ lại, cho bọn họ rớt lại.
Lúc tìm được Danh Dược Tử, Quái Lão đang ngồi cạnh bà ấy, dáng vẻ như rất là ấm ức, buồn bực không lên tiếng, thấy hai người tới, ánh mắt kia cần bao nhiêu buồn bã có bấy nhiêu buồn bã.
Ngọc Sanh Hàn cuối cùng cũng rảnh rang nói chuyện với Danh Dược Tử, Hinh Phi sốt cao không biết là tại sao, những thứ thuốc kia nhìn qua cũng rất quái lạ.
Nghe Ngọc Sanh Hàn nói chuyện, ánh mắt của Danh Dược giống như vô tình quét qua gương mặt của Hương Diệp, sau đó mới nói, “Nếu khiến cho mạch tượng thoạt nhìn giống hỉ mạch, trừ phương thuốc giả mang thai lần trước ngươi cho nàng uống ra, còn có một phương thuốc cổ xưa khác, phương thuốc kia sau khi dùng, tất cả triệu chứng đều giống như mang thai, thuốc giả mang thai chỉ khiến cho mạch tượng thoạt nhìn giống hỉ mạch thôi, nhưng nếu dùng phương thuốc kia, không cẩn thận tra xét thì cũng không nhận biết được, chỉ dựa vào mùi thuốc cùng chút dấu hiệu mà ngươi cũng có thể nghĩ ra, đáng khen đấy.”
Danh Dược Tử tuy nói là đang khen ngợi Ngọc Sanh Hàn nhưng sắc mặt vẫn không khá khẩm hơn. Ngọc Sanh Hàn cũng chẳng có phản ứng gì, hắn đã qua cái tuổi được giáo viên khen thì sướng lâng lâng rồi.
“Phương thuốc này sau khi dùng căn cứ vào sự thay đổi của thai kỳ, bụng cũng sẽ sinh ra thay đổi tương tự, nhưng sau khi dùng một canh giờ, toàn thân sẽ phải chịu đau đớn vô cùng, hơn nữa tác dụng phụ lớn, bình thường sẽ không có ai dùng phương thuốc này.” Danh Dược nhìn Ngọc Sanh Hàn, thâm ý trong mắt rõ ràng, Hương Diệp cũng nghe ra, Hinh Phi cam nguyện chịu nhiều đau đớn như vậy, chỉ là để Ngọc Sanh Hàn ở bên chăm sóc cho nàng ta sao?
Có lẽ sai lầm lớn nhất của nàng ta, là không biết Ngọc Sanh Hàn là đệ tử nhập môn của Danh Dược Tử. Nhưng Hương Diệp vẫn không thể không suy nghĩ, Hinh Phi làm vậy, rốt cuộc đang mong chờ cái gì? Trong mắt Hương Diệp, Hinh Phi ôn nhã phóng khoáng, ngay cả Ngọc Sanh Hàn cũng nói, một cô gái thông tuệ như vậy sẽ không vì tranh thủ tình cảm mà đùa giỡn tâm cơ, như vậy, nàng ta rốt cuộc là vì cái gì?
Đáy lòng Hương Diệp giải thích là, vì nàng ta yêu Ngọc Sanh Hàn, bởi vì yêu, cho nên mới cam nguyện chịu nhiều đau đớn như vậy.
“Ngươi nói đến bây giờ nàng vẫn sốt cao chưa hết, nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng cái đầu của nàng ta cũng sốt đến hỏng luôn, tiếp tục như thế, ta cũng không có cách cứu nàng.”
“Vậy chúng ta mau đi thôi.” Hương Diệp nhàn nhạt tiếp lời, giọng nói bình tĩnh khiến người ta không nghe ra bất cứ dao động gì.
Danh Dược nghe vậy, lại nói, “Trước mắt trời đã tối rồi, đi đường không phải mất có một giờ, cứ nghỉ ngơi một đêm, sáng mai lên đường, chỉ cần một ngày là có thể về đến quốc đô.”
Nghe Danh Dược nói một ngày, cả Ngọc Sanh Hàn và Hương Diệp theo bản năng thấy đầu hơi nhưng nhức.
Không phải giống ngày hôm qua chứ, mệt chết người mất.
Nhìn sắc mặt khó coi của Ngọc Sanh Hàn và Hương Diệp, Danh Dược chỉ lành lạnh nói, “Các ngươi yên tâm, ta sẽ không lùa các ngươi như lùa gia súc giống Bách Quái đâu, từ nơi này đi thẳng đến quốc đô, có thể rút ngắn một đoạn đường, trên đường đi cũng có thể nghỉ ngơi đôi chút.”
“Ạch.” Hai người ách một tiếng, không nói gì, lại thấy Danh Dược Tử cười cười, “Các ngươi không nói ta cũng biết là ai đưa các ngươi tới, chờ giải quyết xong những chuyện này, về ta sẽ xử lý lão ấy.”
Quái Lão nghe thế, cười sung sướng khi kẻ khác gặp họa, lại thấy ánh mắt của Danh Dược đảo một cái, tặng thêm một câu, “Cả ngươi nữa.”
“Danh Dược, đừng mà~ ta cũng vì muốn tốt cho ngươi thôi mà.” Quái Lão kêu la, mấy người ăn xong cơm tối, liền quay lại phòng mình nghỉ ngơi.
Đêm khuya, bốn người đều ổn định tinh tinh thần cho chuyến đi ngày mai, chỉ duy có Hương Diệp nằm trên chiếc giường hẹp, làm sao cũng không ngủ được, mở to mắt, trong đầu, là Lạc Thiên Minh và Lăng La, từng chuyện từng chuyện, sau đó còn nghĩ tới hiện đại, nghĩ đến người mẹ bặt vô âm tín đã bỏ lại cô, rối nghĩ đến, cô và Ngọc Sanh Hàn. . .
Nhắm mắt lại, cũng là hình ảnh Hinh Phi nằm lăn lộn trên giường, cô tưởng tượng lúc Hinh Phi uống xong chén thuốc kia, tưởng tượng những đau đớn mà Hinh Phi phải chịu đựng vì Ngọc Sanh Hàn.
Nói cho cùng, tình yêu, rốt cuộc có phải thực sự dứt bỏ tất cả mà tin tưởng?
Cô với Ngọc Sanh Hàn, là tình yêu sao?
. . .
Hôm sau, trời tờ mờ sáng, mấy người ra khỏi quán trọ, xung quanh vẫn còn yên tĩnh, lúc đi tới của trấn, đã thấy Lạc Thiên Minh đứng dưới cầu chờ bọn họ, thân thể lạnh run lên, thấy bọn họ đi tới, liền tiến lên đón đường, nói dúng hơn là đi về phía Danh Dược Tử.
Ông ta nhìn Danh Dược, mấp máy một hồi, cuối cùng thấp giọng nói, “Lăng La, hôm qua có mặt Quyển Nhi, ta chưa xin lỗi nàng tử tế. .”
“Hôm qua ta nói không muốn giết ngươi trước mặt con gái ngươi, chẳng lẽ hôm nay ngươi là cố ý thừa dịp Quyển Nhi không có ở đây, muốn ta giết ngươi sao?” Danh Dược nhìn Lạc Thiên Minh, ánh mắt vẫn lạnh lẽo như trước, chiếc khăn che mặt của bà, trong sắc trời mông lung, ẩn ẩn sáng lên, Lạc Thiên Minh không hiểu tại sao, chợt vươn tay, muốn kéo chiếc khăn xuống, muốn nhìn kỹ gương mặt người con gái đã bị đích thân ông ta phá hủy thành thứ gì.
Ông ta thực sự vươn tay, chạm đến chiếc khăn che mặt kia, chỉ cảm thấy bàn tay có chút run rẩy.
Danh Dược Tử chỉ lạnh lùng nhìn ông ta, không nhúc nhích, có lẽ, bà cũng muốn cho ông ta biết, mình bị ông ta hại thành bộ dáng dọa người đến mức nào.
Lúc chiếc khăn che mặt được kéo xuống, dù là Lạc Thiên Minh cũng không kìm được mà hít một hơi, gương mặt xinh đẹp trước đây, vì sự lỡ tay của ông ta, mà giờ đã bị hủy hoại hoàn toàn, Danh Dược Tử nhìn thấy sự bi thống và sám hối trong mắt ông ta, chớp mắt, trong lòng tất cả đều buông xuống.
“Lăng La, nàng ở lại đây được không? Ở lại, ta sẽ giúp nàng chữa khỏi gương mặt, chúng ta quay lại trước kia. . .” Lạc Thiên Minh run giọng nói, nhìn Danh Dược Tử, trong mắt lộ ra bi thương, “Ta sẽ đền bù cho nàng. . . Lăng La.”
Hương Diệp vẫn lẳng lặng nghe Lạc Thiên Minh nói, thờ ơ lạnh nhạt nhìn, chợt thấy Quái Lão đứng bên cạnh, thân thể dường như khẽ run lên.
Hương Diệp sửng sốt, đảo mắt nhìn về phía Quái Lão, mới phát hiện toàn thân ông ta căng thẳng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Danh Dược Tử, nhìn không thấu tâm tư, Hương Diệp mẫn cảm, cô chưa từng nghĩ đến, vị nhân sĩ giang hồ bị thương kia sau khi được Lăng La cứu có cảm giác thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.