Hoa Si Hoàng Hậu

Chương 199: Liên quan đến thương hại cái rắm!




“Anh cũng đâu phải cô ấy.” Hương Diệp như bất đắc dĩ than, bên kia, Lam Điền đã bưng đồ ăn tới, Hương Diệp kéo Ngọc Sanh Hàn vào phòng của Hương Nại Nhi.
Lúc này trời cũng đã dần tối, các phòng đều thắp đèn, Tần Khê mở to mắt nhìn chằm chằm vào bóng hình mơ hồ bên trong, Lam Điền bước tới, hỏi, “Vương gia, hôm nay ngài cũng chưa ăn gì cả, hay là ngài ăn chút gì đi?”
“Không cần, ta không đói.” Tần Khê khoát tay luôn, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào phòng.
Lam Điền thấy vậy, đang định đi, Tần Khê đột nhiên gọi nàng lại, “Lam Điền.”
“Ta hỏi cô, con gái, có phải ai cũng để ý đến vẻ ngoài của mình?”
“Vương gia, đó là đương nhiên.” Lam Điền quay người lại nghiêm túc nói, “Nhất là trước mặt nam tử mình thích, càng hy vọng mình là người đẹp nhất.”
Tần Khê nghe vậy, ngẩng đầu nhìn nàng, một lúc lâu sau, dường như có chút phiền não vò đầu, “Gì mà phiền toái vậy chứ. . .”
Lam Điền nhìn Tần Khê, lại nhìn về phía cửa phòng, giống như thở dài một tiếng, sau đó mới xoay người rời đi.
Tần Khê ngồi ở cửa sân, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cửa, không biết qua bao lâu, cửa phòng cuối cùng cũng mở ra, Hương Diệp và Ngọc Sanh Hàn bước ra từ bên trong, Tần Khê lập tức chạy tới hỏi, “Sao rồi? Biết là bị làm sao chưa?”
Ngọc Sanh Hàn mặt không thay đổi, nhìn qua, dường như còn có chút nặng nề, đáy lòng Tần Khê nôn nóng vô cùng, lại chẳng thể làm được gì.
Chợt nghe, Ngọc Sanh Hàn nhạt giọng nói, “Thứ đó gọi là ban xanh, Danh Dược đã từng nhắc tới, loại ban xanh này phụ sinh trên một loại nấm Xanh*, nấm Xanh một khi đánh dĩnh vào vết thương trên cơ thể con người, sẽ nhân cơ hội từ miệng vết thương mà lan tới chỗ sâu hơn, tạo thành loại ban xanh này. . .”
* Nguyên văn: 青锂菌 – Thanh li khuẩn – một loại nấm màu xanh có chứa liti
“Cậu nói nhiều vậy, thế có cách nào có thể trị được không?” Tần Khê không nhịn được mở miệng được ngắt lời, Ngọc Sanh Hàn liếc hắn một cái, “Phương pháp thì có, chẳng qua là cần nấm Xanh làm thuốc dẫn.”
“Thế tìm được nấm Xanh là được phải không? Cậu vẽ ra tôi lập tức phái người đi tìm.” Tần Khê nói xong, chân mày đang nhíu chặt giờ mới hơi giãn ra, lại nghe Ngọc Sanh Hàn nói, “Không phải là nấm Xanh nào cũng được. Nấm Xanh sinh trưởng ở những nơi khác nhau thì cũng không giống nhau, hoàn cảnh khác biệt nhiệt độ bất đồng cũng quyết định tính chất khác nhau của nấm Xanh, nhất định phải biết được cô ấy bị dính nó ở chỗ nào mới được.”
“Vừa nãy em đã hỏi Hương Nại Nhi, cô ấy không biết bị dính vào ở đâu, hơn nữa trên người cô ấy dường như cũng không có miệng vết thương rõ ràng.” Hương Diệp nhẹ giọng nói xong, hỏi, “Anh vẫn ở bên cô ấy, anh có biết không?”
“Cái này anh làm sao. . .” Từ từ! Vết thương? Tần Khê đột nhiên giật mình, giống như nhớ ra chuyện gì đó, chỉ vào trán mình, kêu lên, “Hương Nại Nhi chỗ này có, hôm đó lúc bọn anh bị ngã, chỗ này của cô ấy bị tróc da một tí, lúc đó hình như bị dính thứ gì đó màu xanh, anh lại không chú ý lắm, có phải là cái đó không? !”
“Thế thì chắc là đúng rồi.” Ngọc Sanh Hàn tiếp tục nói, “Đúng lúc tróc da cũng khiến cho loại khuẩn kia tiến vào tầng chót của da thịt.”
“Tôi biết chỗ đó ở đâu, tôi đi tìm cho cô ấy.” Tần Khê nói xong, định đi, Ngọc Sanh Hàn lại kéo hắn lại, Hương Diệp có chút toát mồ hôi mặt nói, “Giờ trời cũng tối rồi, lại còn không có đèn pin chiếu sáng, anh định đi thế nào? Sáng mai rồi đi.”
Tần Khê nghe vậy, cũng thấy có mấy phần đạo lý, nhìn vào trong nhà một chút, lúc này mới gật đầu một cái.
Hương Diệp để Ngọc Sanh Hàn về cung trước, một mình ở lại chăm sóc cho Hương Nại Nhi, lúc này Hương Nại Nhi đang cần người ở bên, Ngọc Sanh Hàn cũng không tiện ho he, rời khỏi vương phủ hồi cung.
Đêm khuya, Hương Nại Nhi hôm nay đã khóc một lúc lâu, chắc cũng mệt mỏi, nắm lấy tay Hương Diệp, liền ngủ say, Hương Diệp thu dọn xong đồ băng bó thì ra ngoài, chỉ thấy Tần Khê đang dựa vào cây cột lẳng lặng mà đứng, ánh trăng trút xuống, khiến cả người hắn trở nên tinh khiết.
Quay đầu, hỏi, “Hương Nại Nhi ngủ rồi?”
“Ừm.” Hương Diệp nhàn nhạt đáp một tiếng, Tần Khê hé miệng, một lúc lâu mới nói, “Anh vào xem cô ấy một chút được không? Anh sẽ không đánh thức cô ấy đâu.”
“Có thời gian không bằng đi ngủ bổ sung thể lực đi thì hơn.” Hương Diệp nhàn nhạt nói, lại nhìn vào bên trong, “Em mang đồ đi giặt, anh đừng có lẻn vào đấy.” Nói xong, nhẹ nhàng khép hờ cửa lại, sau đó xoay người rời đi, ý tứ kia rất rõ ràng, sau khi cô đi vào xem một chút cũng được.
Tần Khê nhanh chóng phản ứng kịp, gật đầu với Hương Diệp một cái, ngay sau đó nhón chân bước vào, mượn ánh nến yếu ớt, nhẹ nhàng bước vào phòng trong, vén sa trướng lên, Hương Nại Nhi ngủ say trên giường, nửa gương mặt bị một vết ban nhuộm xanh, chóp mũi hồng lên vì khóc, trông có chút đáng thương.
Trừ sự kinh ngạc trong mắt lúc đầu, một lát sau cũng bình tĩnh, thở dài, Tần Khê khom người ngồi xuống, tầm nhìn vừa vặn đặt trên gương mặt bên của cô, giống như thở dài, nhẹ giọng nói, “Cô bé ngốc, khó coi chỗ nào chứ? Còn sợ bị nhìn thấy như vậy.”
Hương Nại Nhi nhíu chặt chân mày, có chút bất lực, Tần Khê suy nghĩ một chút, vẫn vươn tay, nhẹ nhàng vuốt đầu cô, vỗ về từng li từng tí, “Không sao.”
Vuốt qua vuốt lại như vậy, chân mày Hương Nại Nhi cuối cùng cũng thả lỏng, Tần Khê thở phào nhẹ nhõm, thấy mấy cọng tóc đen dính vào bên khóe miệng cô, đang vươn tay muốn gỡ ra hộ, ai ngờ Hương Nại Nhi đột nhiên lại mở mắt.
Cả hai đều sứng sốt.
Hương Nại Nhi nhìn Tần Khê, con ngươi trợn to, sau đó kêu to một tiếng, “A a! !” Giơ tay, chợt đẩy hắn ra, kéo chăn bông trùm lên đầu mình.
Tần Khê bị đẩy xuống đấy, thấy Hương Nại Nhi mạnh mẽ chui vào trong chăn, loáng thoáng còn nghe thấy tiếng khóc, Tần Khê lập tức cả giận, nhảy thẳng lên giường, kéo chăn bông ra, “Hương Nại Nhi, cô đừng có buồn nữa.”
“Anh đi ra ngoài! !” Hương Nại Nhi buồn bực gào lên trong chăn.
“Hương Nại Nhi! Cô còn vậy nữa là tôi giận đấy! Không phải là mặt có thêm cái ban sao, Ngọc Sanh Hàn cũng nói là chữa được rồi mà!”
“Tôi mặc kệ! Tôi mặc kệ! Dù sao anh cũng ra ngoài đi!” Hương Nại Nhi đang la hét, chăn mềm trên người đã bị Tần Khê chợt vén lên, vứt thẳng xuống giường, Hương Nại Nhi thiếu mất đồ che chắn, đang muốn vùi đầu vào trong gối, Tần Khê giống như tự nhiên hung ác lên kéo cô nàng qua, Hương Nại Nhi bất chấp tất cả đấm thùm thụp vào người Tần Khê, “Anh bắt nạt tôi! Đi ra ngoài đi ra ngoài!”
Tần Khê bị liên hoàn quyền này của Hương Nại Nhi làm cho bó tay, cứ mặc cho cô nàng đánh, sau đó chợt dang tay, ôm lấy cổ Hương Nại Nhi, gầm nhẹ, “Hương Nại Nhi, cô nghe tôi nói đây! Tôi không bị cô dọa đâu!”
Hương Nại Nhi không tránh khỏi hắn được, có lẽ là bởi vì bị ôm như vậy, trong lòng sinh ra biết bao cảm giác, liền tựa lên ngực Tần Khê khóc rấm rức, “Hu hu~ bộ dạng tôi thế này, sau này sao còn gặp người được chứ! Hu hu~ “
“Không sao mà~ tôi không phải là người chắc, sau này gặp tôi là được rồi~” Tần Khê ôm Hương Nại Nhi, hơi cười khổ không ngừng an ủi, Hương Nại Nhi cúi đầu, lại xoay người muốn tránh khỏi hắn.
“Hương Nại Nhi, sáng mai tôi đi tìm thuốc dẫn cho cô, Ngọc Sanh Hàn nhất định sẽ chữa khỏi cho cô.”
“Ngọc Sanh Hàn cũng nói đó là một loại nấm! Đâu có dễ tìm như vậy?” Hương Nại Nhi nức nở gầm nhẹ, “Nếu mà không tìm thấy. . . tôi, tôi còn lập gia đình thế nào được? !”
“Sao lại không lập gia đình được? Cô muốn cưới sao không nói sớm, tôi lấy cô là được chứ gì!”
Tần Khê bật thốt lên một câu, cả hai cùng ngây ngẩn, Hương Nại Nhi nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn hắn một cái, sau đó lại cúi đầu gầm nhẹ một tiếng, “Tôi không cần anh thương hại!”
“Này ai thương hại em chứ? !” Tần Khê chợt hung dữ, giữ lấy mặt Hương Nại để cô nhìn thẳng vào mình, “Quả bom hẹn giờ như em còn cần tôi phải thương hại sao? ! Không phải em thích tôi sao? Em thích tôi, tôi thích em, vậy thì có thể ở bên nhau thì liên quan đến thương hại cái rắm ấy! !” Tần Khê kích động, ngay cả nói tục cũng phun ra, Hương Nại Nhi kinh ngạc nhìn hắn, lệ quang trong mắt ánh lên, hơi nước làm ánh mắt mê man, vẻ mặt ấm ức, Tần Khê nhìn dáng vẻ đáng thương của cô, thở dài, sau đó cười cười xoa xoa đầu cô, “Em đừng xem thường tôi, em cứ ngoan ngoãn ở nhà chờ tin tốt của tôi đi!”
Hắn nói ở nhà chờ hắn, lời như vậy, nghe giống như cô là ai đó của hắn vậy.
“Tôi thích em, em thích tôi, vậy thì có thể ở bên nhau.”
Tần Khê đã nói câu như vậy đúng không?
Tôi thích em. Liên quan đến thương hại cái rắm ấy.
Trong nháy mắt, những khủng hoảng bất lực trong lòng đã hoàn toàn tiêu tán, trong đầu chỉ có những lời này của Tần Khê đã tràn đầy.
Hương Diệp không biết đã quay lại từ lúc nào, không nói một tiếng đứng một bên nhìn hai người, xem ra lúc nãy cũng nghe được rồi. . . Tần Khê có chút bất đắc dĩ, nhưng thấy Hương Nại Nhi đã không khóc không náo, mới buông cô nàng ra, lại vuốt vuốt đầu cô nàng, sau đó xoay người rời đi.
Hương Diệp nhìn Tần Khê đi tới, chỉ nói một câu, “Anh lại làm cô ấy khóc~ “
“Tiểu Hương Hương~” Tần Khê cười cười, chỉ vào Hương Nại Nhi nói, “Em giúp anh trông nom cô ấy thật tử tế, anh sẽ nhanh chóng quay lại.”
Tần Khê nói xong, liền bước ra ngoài chạy, Hương Diệp nói vọng về phía hắn, “Trời còn chưa sáng, cửa thành cũng chưa mở~ “
“Anh trèo tường lên đường~” Tần Khê đầu cũng không quay, bỏ lại một câu, lập tức chạy mất dạng.
“Hương Diệp, vừa rồi cậu có nghe được không? Anh ấy nói thích mình.” Hương Nại Nhi nhìn Hương Diệp, đột nhiên trên mặt nóng bừng, hai tay che má, mặt đầy vui mừng, khóe miệng còn không ngừng nhướn lên, “Vui quá, làm sao bây giờ?”
Người vui chắc không chỉ có mình Hương Nại Nhi đâu, còn có người nào đó đang tận tình chạy trong bóng đêm nữa.
Gương mặt tươi cười, sải chân chạy, trong lòng vui sướng nha, quá vui sướng.
Bảy ngày sau, Ngọc Sanh Hàn tháo băng cho Hương Nại Nhi, ba ngày trước, Hương Nại Nhi cứ mang cái đầu xác ướp lắc lư qua lại trong Vương Phủ, hôm nay vất vả lắm mới được tháo ra, Lam Điền, Đoạn Lặc, An Quế, Ngọc Sanh Hàn và Hương Diệp, cộng thêm một Tần Khê nữa, toàn bộ đều đến đông đủ.
Mấy cặp mắt đầu nhìn chằm chằm Hương Nại Nhi, băng gạc rơi xuống từng vòng, trên mặt Hương Nại Nhi xanh một mảng, nhìn rất quái dị. Vào lúc sắc mặt tất cả mọi người đều nặng nề, cho là thất bại, Ngọc lão Đại lại đẩy Hương Nại Nhi một cái, “Đi rửa mặt.”
Hương Nại Nhi theo lời đi rửa mặt, tầng màu xanh trên mặt kia nhất thời tróc ra toàn bộ, da thịt giống như được tái sinh sáng bừng, tỏa ra ánh sáng động lòng người. . . Tóm lại, Tần Khê không tự chủ được mà nhớ tới câu quảng cáo ti vi hay dùng.
Da thịt mềm mại, sáng bóng.
Xinh đẹp hơn trước, Tiểu Tần nhìn ngây người~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.