Hương Diệp tìm tòi, thay hắn mặc đồ, Ngọc Sanh Hàn giơ tay, nhìn cô cúi đầu chỉnh trang lại vạt áo trên người mình, hỏi: “Nếu như tôi đoán không sai, đợi lát nữa vị mẫu hậu kia của tôi sẽ phái người tới đây đúng không?”
Hương Diệp khẽ ngước mắt liếc hắn, trong mắt lại mang theo ý cười tán thưởng, “Anh biết thế là tốt.”
Thay vì để cho Ngọc Sanh Hàn mới bắt đầu đã phải đối mặt với đám đại thần kia không biết làm thế nào, không bằng cứ giải quyết vấn đề trước mắt trước, Thái hậu nếu biết Hoàng đế vì một nữ nhân mà miễn triều, chưa đến một canh giờ, chắc chắn sẽ phái người tới hỏi, tối hôm qua đã nói chuyện với Ngọc Sanh Hàn cả một đêm, lấy học thức cùng với sự tu dưỡng hằng ngày và năng lực ứng biến của hắn, tin chắc có thể ứng phó được với Thái hậu.
Kế tiếp, chỉ đợi bọn họ nói xong, sau này sẽ chẳng còn chuyện gì liên quan đến cô nữa.
Nghĩ như vậy, tâm trạng của Hương Diệp nhẹ nhõm đi không ít, trên dưới xem xét một phen, một thân y phục rất vừa người, áo bào bằng gấm mềm màu xanh ngọc, chất liệu cũng không phải là tơ tằm nhẵn mịn, nắm trên tay cảm giác rất dễ chịu, Ngọc Sanh Hàn cũng không thích chất liệu tơ lụa trơn nhẵn, cứ nhìn vẻ mặt hắn lúc nhìn bộ đồ trên người mình ngày hôm qua thì biết, cẩm bào màu xanh ngọc, hoa văn được thêu chìm, nhìn qua cũng có vẻ anh khí bừng bừng, tuấn tú vô cùng, ngạo nghễ lại tôn lên khí chất lạnh lùng.
Nắm mái tóc dài trong tay, chiếc lược ngọc lưu động trên tóc, Hương Diệp không thay người khác chải đầu bao giờ, càng không có kinh nghiệm thay đàn ông chải đầu, tới tới lui lui đùa nghịch mấy lần, cuối cùng thay hắn đội đỉnh quan lên, lần đầu tiên làm, đại khái là không thể bằng cung nữ trong cung đã quen tay, Ngọc Sanh Hàn chẳng qua cũng chỉ nhìn gương một chút, tùy ý nói, “Như vậy là được rồi.”
Ngọc Sanh Hàn nhìn người trong gương, đột nhiên nói, “Hôm qua, hình như cô gọi tôi là Ngọc phó tổng tài?”
Hương Diệp sửng sốt, đi tới bên cạnh khóm sen tím kia, nhẹ nhàng đùa nghịch lên tiếng, “Thấy qua trên tạp chí.”
Trên mặt Ngọc Sanh Hàn tựa như không tin hoàn toàn, lại không hỏi thêm gì nữa, chỉ chốc lát sau, bên Thái Hậu quả nhiên phái người tới trước, Hương Diệp trực tiếp khoát khoát tay cũng không thèm nhìn hắn, Ngọc Sanh Hàn nhìn cô một bộ không liên quan đến tôi, trong lòng lạnh lẽo, đúng là điển hình có hoa liền quên mất người.
Ngọc Sanh Hàn xoay người, trên người vẫn không thích ứng được với bộ đồ này, sau đó mặt lạnh bước ra khỏi Thi Ngưng điện.
Ngồi lên cung liễn*, âm thầm nhắm mắt dưỡng thần, không lâu sau, cung liễn dừng lại trước một tòa cung điện, Tiêu Ninh Cung.
*xe ngựa của vua
Ngọc Sanh Hàn sải bước vững vàng đi vào trong cung, cả người tản ra khí phách ngạo mạn, thiếu niên thiên tử, khí thế tuyệt hảo.
Đi vào trong điện, chỉ thấy chính giữa là một quý phu nhân đoan trang quý nhã ngồi ngay ngắn trên cao, giữa hai hàng lông mày vừa nhu hòa lại ánh lên sự khôn khéo, bên cạnh là mấy nữ tử tuyệt mỹ trẻ tuổi, trong đó còn có Bình phi vừa mới xông vào Thi Ngưng điện hôm qua, quyến rũ yêu kiều, phía sau nàng ta, nữ tử mặc đồ xanh biếc xinh xắn ngọt ngào, hai người đối diện, một hiền thục ôn nhã, một điềm tĩnh mảnh mai, bốn vị mỹ nữ, mỗi người một vẻ.
Nghĩ ra đây chính là mẫu thân của hắn, còn có tứ phi.
“Nhi thần thỉnh an mẫu hậu.” Khom mình hành lễ, sau đó lại thản nhiên đứng thẳng, thiên nhân chi tư.
“Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng.” Tứ phi đồng thời đứng dậy, cùng đồng thanh nói, Ngọc Sanh Hàn khoát khoát tay, “Đều đứng dậy đi.”
Đi đến phía trước ngồi xuống, cạnh bên Nhiễm Thái hậu, trưng lên cái mặt lạnh, chỉ chờ vị quý phu nhân này mở miệng, không ngờ, câu đầu tiên của Nhiễm Thái hậu chính là, “Là kẻ nào chọc đến Hoàng thượng? Sắc mặt khó coi như vậy?”
Ngọc Sanh Hàn khóe mắt giật giật, nhìn xuống tứ phi, tất cả đều cúi mặt cúi đầu, chỉ sợ chọc lầm Hoàng thượng nổi cáu.
“Khụ khụ, nhi thần cũng không phải là không vui.” Ngọc Sanh Hàn vội ho một tiếng, sắc mặt hơi hòa hoãn một chút, chẳng qua là hắn trước giờ đều lấy vẻ mặt tảng băng này đông chết người, muốn hắn nhanh mồm thu mặt lại, hắn làm không nổi.