Hoa Si Hoàng Hậu

Chương 209: Bị bệnh, nhớ anh




Cơn mưa đầu tiên của mùa hè năm nay, từng giọt rơi xuống tí tách, Ân Ngôn ngồi trong phòng, nhìn mưa bên ngoài cửa sổ ngẩn người, giờ phút này, hành lang xung quanh, các cung nữ thái giám đang vội vàng trú mưa, Hương Diệp xách trên tay một túi hạt giống hoa vừa mới được đưa tới, không nhanh không chậm bước về phía Hương Thảo cư.
Một thái giám chạy ngang qua đụng phải túi hạt giống trong tay Hương Diệp, hạt giống rơi xuống, thái giám kia vừa mắng Hương Diệp vừa chạy mất, Hương Diệp nhìn hạt giống trên mặt đất, cũng lười phải so đo với tên thái giám kia, cúi người, nhặt những hạt giống tán loạn trên đất lên, mưa dù rào rào nhưng cũng không tính là xối xả, Hương Diệp cứ mặc cho nước mưa xối vào, cũng không cảm thấy khó chịu, trái lại, mưa trút xuống người, làm cho đầu óc cô tỉnh táo không ít.
Bước đi trong mưa, gương mặt Ngọc Sanh Hàn ba tháng không thấy cũng trở nên rõ ràng, Hương Diệp có chút tham lam hy vọng, trước khi nỗi nhớ cô dành cho hắn còn chưa được trọn vẹn, cơn mưa này xin cứ tiếp tục đi.
Mưa ướt nhẹp phần lưng, đánh vào mu bàn tay, đầu ngón tay hơi trắng bệch, đột nhiên, một chiếc dù che trên đầu cô, Hương Diệp hơi ngẩng đầu, chỉ thấy một người đàn ông mặc quan phụ, mi thanh mục tú, mang theo chút cẩn trọng, tay hắn cầm một chiếc dù, nhìn cô một cái, đột nhiên cúi người xuống, một tay giúp cô nhặt hạt giống tán loạn.
Vất vả lắm mới nhặt xong hạt giống hoa vào trong túi, Hương Diệp đứng dậy nói cảm ơn, “Đa tạ Hàn Ngự sử.” Đây là trợ thủ đắc lực bên người Hoàng đế Nam Lâm, Hàn Thanh, tuổi trẻ tài cao, Hương Diệp có nghe đám cung nữ nhắc tới.
Hàn Thanh hơi nhíu mày, “Ngươi biết ta?”
“Đại nhân là tâm phúc bên cạnh Hoàng thượng, nô tỳ chẳng qua là từng thấy từ xa mà thôi.” Hương Diệp hờ hững đáp, ngẩng đầu, lại thấy Hàn Thanh nhìn cô một thân ẩm ướt, đột nhiên cười nói, “Ta lần đầu tiên thấy có người đi trong mưa mà thong dong như vậy, chẳng lẽ không thấy trời đang mưa sao?”
“Nô tỳ biết, nhưng mà, trước mặt cũng là mưa, nếu vô luận thế nào cũng không tránh được, nô tỳ nghĩ cũng không cần phải quá vội vàng.” Hương Diệp nhàn nhạt nói, ôm túi hạt giống hoa xoay người muốn đi, nhưng không ngờ, Hàn Thanh đột nhiên lại kéo cô, Hương Diệp nhất thời trừng mắt nhìn cánh tay kia, Hàn Thanh cũng biết mình mạo phạm, đưa chiếc dù cầm trong tay cho cô, “Thong dong cũng tốt, nhưng để bị bệnh thì không dễ chịu đâu.”
Hương Diệp nhìn cây dù hắn đưa tới, chỉ hơi do dự, liền đưa tay nhận lấy, nhạt giọng nói cám ơn, “Đa tạ đại nhân.”
Một tiếng từ chối cũng không có, cám ơn xong đi thẳng, Hàn Thanh có chút bất đắc dĩ nhìn bóng dáng chậm chậm đi kia, có chút dở khóc dở cười.
Xoay người, ra khỏi cung, không nhìn thấy Hương Diệp đi đến khúc quanh, đến nơi hắn không nhìn thấy mình, bấy giờ mới bỏ chiếc dù qua một bên, sau đó lại người không bước vào trong mưa, không phải là không quen đón nhận ý tốt của người khác, nhưng Hương Diệp chỉ tiếp nhận ý tốt của những người gần gũi với mình, hơn nữa có thể đón nhận một cách đương nhiên, với bèo nước gặp nhau, thì không cần.
Kết quả là, bởi vì Hương Diệp cố chấp lại không chịu nhận ý tốt của người khác như vậy, mới quay về Hương Thảo cư chưa lâu đã ngã bệnh.
Ngày hôm sau, nằm trên giường cả buổi sáng, cả người vô lực, Hương Diệp cười thầm, thân thể của cô yếu ớt như vậy từ bao giờ? Chẳng qua chỉ đội mưa, đã phát sốt rồi. . .
Đấu tranh rời khỏi giường, cũng không có thời gian đến chỗ Ân Ngôn để chỉnh trang hoa cỏ mà đi thẳng đến Ngự hoa viên bận rộn với công việc của cô, chẳng qua là người không có cảm giác thăng bằng, giống như lúc nào cũng có thể ngã quỵ.
Trước kia cũng từng sinh bệnh, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là cảm mạo, uống thuốc, hai ngày là khỏi, chưa bao giờ phát sốt cả, mà hôm nay, bên cô không có ai để có thể dựa vào.
Ở hiện đại hai mươi năm, hai mươi năm đều tự mình bước đi, mặc dù ở cổ đại mười năm, vẫn không quen lệ thuộc.
Đang nghĩ vẩn vơ, cánh tay bị người ta kéo, “Hương Diệp, thì ra ngươi ở đây~ ta chờ ngươi cả một buổi sáng.”
Hương Diệp bị cô nàng kéo dậy, nhất thời một cơn choáng váng ập tới, Ân Ngôn bấy giờ mới chú ý đến sắc mặt Hương Diệp không ổn, sờ lên trán một cái, bỗng chốc kêu lên sợ hãi, “Ngươi phát sốt rồi? !”
“Ổn mà.”
“Cái gì mà ổn hả! Phát sốt lên chẳng hay ho tốt đẹp gì đâu được chưa? !” Ân Ngôn kêu lên, Hương Diệp nghe mà choáng váng, gì mà lắm “tốt” với “đẹp” vậy.
“Hương Diệp, đi về với ta!”
“Buông ta ra đi, ta không sao.”
“Ngươi đừng có mà dông dài! Phát sốt rồi đây này! Tối hôm qua nhất định là bị mắc mưa rồi đúng không? Theo ta quay về Hương Nhứ cung nghỉ ngơi một chút. “
“Việc của ta còn chưa làm xong.”
“Còn quan tâm đến công việc gì nữa~ đây là lbóc lột lương công! Bị bệnh thì phải nghĩ ngơi! Hoa cỏ so với sức khỏe của ngươi còn quan trọng hơn sao?”
“Đối với ta mà nói thì đúng là như vậy.”
“Gì? Ta bảo này, ngươi mà không ngoan ngoãn về nghỉ với ta, cẩn thận ta sẽ diệt hết đám Tiểu Kim Hoàng kia đấy~ bọn nó vừa mới mọc nha, nếu ngươi mà nhẫn tâm như vậy, ta sẽ về đào chúng nó lên ngay~”
Ân Ngôn nói xong kéo Hương Diệp đi, xoay người, lại thấy Lăng Duẫn Hàm và Dung Phi nương nương không biết đã đứng gần đó nhìn họ từ lúc nào.
Hương Diệp không thể làm gì khác hơn là cúi người hành lễ, sau đó thấy Dung Phi quan sát Ân Ngôn một phen, Ân Ngôn hôm nay ra cửa mặc một thân quần áo nhẹ nhàng, mặt mộc không trang điểm, khó trách Dung Phi cũng không nhận ra cô nàng, “Vị cô nương này là người phương nào? Dáng dấp rất xinh đẹp nha~”
Hương Diệp nghe bọn họ mỗi người một câu, đầu có chút mê man, thân thể hơi lung lay, Ân Ngôn vội đỡ lấy cô, nhẹ giọng trách cứ, đáy mắt vẫn tràn đầy ân cần, khiến cho Hương Diệp thấy ấm áp trong lòng, khẽ cười nhẹ, nghe Ân Ngôn hành lễ cáo từ với Hoàng Đế Nam Lâm xong, kéo cô đi.
Hương Diệp được Ân Ngôn đỡ đi, chân mềm nhũn, trong lòng cười khổ, chẳng lẽ không có Ngọc Sanh Hàn bên cạnh, thân thể của cô không chịu nổi chút đau ốm như vậy?
Bị bệnh, nhớ đến Ngọc Sanh Hàn, có chút tình cảm bỗng như trở nên thật yếu ớt.
“Nhan Nhan. . .” Hương Diệp gọi tên cổ đại của Ân Ngôn, Ân Ngôn đáp, nghe thấy cô nói, “Hình như ta thực sự có chút không bình thường. . .”
“Ta đã nói rồi mà, bị bệnh thì phải nghỉ ngơi cho tốt. . .” Ân Ngôn đang nói, thân thể Hương Diệp đột nhiên mềm nhũn, trước mắt tối sầm, Ân Ngôn nhất thời không đỡ nổi thân thể của cô, sắp ngã nhào, đột nhiên một người bước tới, vươn tay đỡ lấy Hương Diệp.
Ân Ngôn đưa mắt nhìn người kia, không nhận ra.
Nam từ kia cũng liếc cô một cái, cũng không nhận ra, vươn tay ôm lấy Hương Diệp, đi về phía Hương Thảo cư.
Ân Ngôn đương nhiên là đi theo, thấy người kia đặt Hương Diệp lên giường, sau đó lại sai người đi truyền thái y, lúc đó mới biết, hắn chính là Hàn Thanh, tâm phúc bên người Lăng Duẫn Hàm.
Người này ánh mắt nhìn qua có chút khôn khéo, mặc dù để Hương Diệp đó cũng không ổn, nhưng mà cô cũng sợ bị hắn nhận ra, không thể làm gì hơn là núp bên ngoài phòng nhìn lén.
Hương Diệp dường như đã lên cơn sốt cao, cả người có chút mơ màng, hoàn toàn không nhận ra người trước mặt.
Chỉ có hàng lông mày lá liễu nhíu lại, miệng lẩm bẩm nhẹ giọng gọi tên một ai đó, Ân Ngôn ghé lỗ tai vào cố sức nghe, cuối cùng mới mơ hồ nghe được một chữ.
“Hàn. . .”
Hàn? Lạnh à?
Lại thấy, Hàn Thanh bên trong đột nhiên siết chặt lấy tay Hường Diệp, không nói câu nào, Ân Ngôn nhất thời ngẩn người.
Là Hàn? !
Té ra là Hương Diệp và Hàn đại nhân có JQ! !
Ân Ngôn cảm thấy mình đã phát hiện ra một bí mật động trời, không biết là Hương Diệp đã sốt đến mê man, chỉ cảm thấy cái bóng mơ hồ vẫn gọi tên cô trước mặt mà không sao nắm bắt được kia là Ngọc Sanh Hàn, càng gọi, hắn lại càng cách xa cô.
Đến cuối cùng, giọng nói cô đã khản đặc, mở miệng cũng thật khó khăn, làm cách nào cũng không níu chiếc bóng kia lại được.
Thì ra là, người đang bị bệnh, thực sự sẽ trở nên yếu ớt.
Ba tháng qua, vẫn có chút nhớ nhung nhàn nhạt mà luôn bị ngó lơ, mới bị bệnh một chút, các loại cảm xúc khó chịu bỗng ào ào ập tới, từ sau khi xuất cung, đây là lần đầu tiên nhớ hắn đến như vậy.
Hàn, anh ở đâu?
Rất muốn gặp anh. . .
Hương Diệp thậm chí không biết mình đã rơi nước mắt, nước mắt của cô, đã sớm khô cạn vào hôm đó khi đứng trước cửa cung mới đúng. . Thì ra là, bản thân cũng không kiên cường như mình vẫn nghĩ.
Hàn Thanh bị cô nắm tay, chỉ nhất thời run rẩy, muốn rút ra, lại thấy một hàng lệ chảy xuống từ khóe mắt cô, chẳng hiểu tại sao, trái tim chợt căng thẳng, ngón tay run lên, nhẹ nhàng giúp cô gạt đi từng giọt nước mắt, xúc cảm nơi đầu ngón tay lạnh như băng.
“Oa!” Ngoài cửa Ân Ngôn không nhịn được kêu lên một tiếng, thành công kéo suy nghĩ của Hàn Thanh lại, hắn quay đầu nhìn về phía cô nàng, Ân Ngôn vội vàng trốn sau cánh cửa, Hàn Thanh hơi cau mày, lại không suy nghĩ nhiều, chỉ đứng dậy nói, “Này. . . ngươi chăm sóc nàng cho tốt, bổn quan cũng không tiện ở lâu.”
Ân Ngôn bị phát hiện, chỉ có thể thò đầu ra gật một cái, Hàn Thanh lại nhìn lại Hương Diệp một lần, bấy giờ mới quay người đi, ra khỏi Hương Thảo cư, lại không nhịn được nhìn xuống bàn tay vừa mới bị Hương Diệp vô thức nắm lấy lúc nãy, dường như vẫn còn lưu lại nhiệt độ nóng bỏng trên người cô, hôm đó mắc mưa, cho nên bị bệnh sao?
Nghe môi cô bật ra chữ “Hàn. . .” đó.
Có phải nói hắn? Tuy nói hắn cũng từng được cung nữ ái mộ, nhưng mà cung nữ này, dường như rất khác, nhất là ánh mắt của nàng, khí chất đó, khiến cho hắn không kìm được muốn giúp nàng.
Vừa nãy nghe cung nữ kia nói, nàng tên là Hương Diệp ư. . .
Cung nữ kia, chính là Ân Ngôn.
Ân Ngôn trông chừng chăm sóc Hương Diệp, cơn sốt đến nửa đêm mới hạ hoàn toàn, lúc này mới đi theo Bằng Nhi quay lại Hương Như cung.
Hôm sau, khi tỉnh lại, Hương Diệp kinh ngạc nhìn những chồi hoa non mới mọc lên trong sân.
Vốn là mới mọc ngày hôm qua, Hương Diệp đã bỏ lỡ.
Ân Ngôn vặn vẹo thắt lưng, lại lắc lắc cái eo thon nhỏ làm chút động tác thể dục buổi sáng, đột nhiên nghĩ đến Hàn Thanh, liền dùng vẻ mặt cười gian sáp lại gần Hương Diệp, “Hê hê, thì ra người đó trước kia của ngươi là Hàn Thanh hả~~~”
Hương Diệp nghe vậy, nghiêng đầu nhìn cô, vẻ mặt khó hiểu, “Là ai vậy?”
Ân Ngôn lập tức toát mồ hôi, chẳng lẽ suy đoán của cô hôm qua đều sai bét hết? Không phải cô ấy gọi tên hắn sao? !
“Hàn Thanh ấy~ Hàn đại nhân ấy~”
Nghe Ân Ngôn nói vậy, Hương Diệp cuối cùng cũng nhớ ra, “Tâm phúc bên Hoàng thượng Hàn Ngự sử Hàn Thanh đại nhân?”
Ân Ngôn tiếp tục toát mồ hôi, “Có phải ngươi cố ý làm bộ như không quen đúng không. . .”
“Đúng là không quen mà.” Hương Diệp hờ hững đáp một câu, chỉ gặp qua có một lần, không tính là quen, xoay người tiếp tục bận bịu, Ân Ngôn nhìn cô, mặt mày buồn bực, vất vả lắm mới phát hiện chút JQ, đột nhiên không có, buồn sao buồn thế! !
Cuộc sống của cô chán vậy đấy, rất cần Hương Diệp cung cấp một chút tin tức bát quái để kích thích những tháng ngày nhạt như nước sôi để nguội này, Ân Ngôn cảm thấy, cuộc sống bây giờ của mình không khác cuộc sống trong viện dưỡng lão là mấy~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.