“Anh muốn ăn đòn hả.” Hương Nại Nhi bày ra dáng vẻ của nữ vương, nhìn chằm chằm Tần Khê, Tần Khê nuốt lệ bi thống xuống đáy lòng, đáng tiếc ôi đáng tiếc, tại sao hắn lại nói muốn kết hôn với cô nàng này chứ. . .
Bà xã của Ngọc Khê vương hắn, phải dịu dàng khả ái, như chim nhỏ nép vào người, thông minh hiền tuệ, hoạt bát sống động. . . Tha thứ cho hắn, đầu óc ai đó đã lộn xộn rồi.
Có điều mất công kể một câu chuyện cười thiếu dinh dưỡng như vậy, không khí cuối cùng cũng đã dịu đi nhiều, Hương Nại Nhi kéo Tần Khê xuống khiêu vũ, bên trong phòng chỉ còn lại hai người, mấy đĩa hoa quả, bốn chén rượu, một bầu rượu, còn có hai người im lặng không lên tiếng.
Hương Nại Nhi kéo Tần Khê nhảy Waltz, ngẩng đầu lên nhìn cửa sổ phòng khách quý lầu hai, “Hai người bọn họ ngồi nhìn y như là vợ chồng mới cưới lần đầu tiên gặp mặt trong đêm tân hôn ấy.”
“Ví dụ này của em bổn tòa không chấp nhận.” Tần Khê lành lạnh buông một câu, Hương Nại Nhi liếc hắn, “Anh học luật à?”
“Không, anh học khoa Văn.”
Hương Nại Nhi mặt đầy vẻ hoài nghi, “Hoàn toàn không nhìn ra.”
“Anh là tài tử khoa Văn thích chơi game online.”
Hai người dưới lầu nói chuyện về những chủ đề thiếu dinh dưỡng, hai người trên lầu vẫn tĩnh tọa như cũ.
Ngọc Sanh Hàn gương mặt lạnh lùng, không chút biểu cảm, ngồi không thấy chán, cuối cùng vẫn đưa tay cầm lấy bầu rượu kia rót cho mình một chén, Hương Diệp nhìn chén rượu của hắn một cái, hỏi, “Không phải không uống sao?”
Ngọc lão Đại rất khốc đảo mắt nhìn cô, chỉ nói, “Anh chỉ uống rượu hoa mình ủ.”
Một câu nói, lại khiến cho Hương Diệp không tự chủ được mà nhớ đến cảnh bọn họ cùng nhau ủ rượu, dưới ánh trăng phẩm rượu triền miên, còn cả lúc chơi đùa nghịch đất cát dưới tàng cây nữa. Bình rượu hoa nhài ủ lại kia, vẫn chưa ủ lại được tử tế, Hương Diệp không dám mở miệng hỏi hắn có phải vẫn còn đến chôn rượu dưới tán hoa lê không, chỉ có thể cầm lấy bầu rượu trong tay hắn, rót cho hai người một chén.
Hoa quế ủ mang hương vị ngọt ngào, vào miệng, lại càng thấy thoải mái.
Một lúc lâu, Hương Diệp mới thấp giọng nói, “Hôm trước, em nói câu đó, không có bất cứ hàm nghĩa ám chỉ nào.”
Cuối cùng vẫn không nhịn được mở miệng giải thích, Hương Diệp không biết có phải mỗi lẫn quay lại uống rượu hoa ủ cũng với hắn, cô đều sẽ mất đi sự kiên trì vốn có không?
Ngọc Sanh Hàn nghe tiếng giải thích nhỏ như muỗi kêu của cô, khóe miệng không tự chủ được hơi nhướn lên, một lúc lâu mới trầm giọng nói, “Nếu em dám nói là cố ý ám chỉ anh nhất định sẽ bóp chết em.”
Hương Diệp vừa ngước mắt lên, lòng bàn tay đã bị hắn nhẹ nhàng nắm lấy, không còn gương mặt không chút thay đổi khi nãy nữa, mà là lộ ra một chút dịu dàng, “Hương Diệp, nửa năm qua, anh rất nhớ em.”
Một lời nói nhẹ nhàng, trước kia hắn chưa từng mở miệng nói qua với cô bao giờ, lại khiến cho đáy lòng Hương Diệp chợt run lên, vẻ lạnh lùng trên mặt, bất tri bất giác đã tan đi nhiều, Ngọc Sanh Hàn dường như hiểu được sự dao động nơi đáy lòng cô, kéo tay cô, tiếp tục nói, “Hồi cung với anh đi, nếu em nguyện ý, vị trí hoàng hậu. . .”
“Hồi cung?” Hương Diệp đột nhiên ngẩn ra, nhìn Ngọc Sanh Hàn, trong mắt lại khôi phục lại vẻ thanh lãnh thường trực, “Như vậy, em có cần phải làm tú nữ chờ anh sắc phong không? . . . Em, không có khả năng hồi cung một lần nữa.”
Dứt lời, không để ý đến sắc mặt trầm xuống của Ngọc Sanh Hàn, rút tay lại, đứng dậy, bước thẳng xuống lầu bỏ đi.
Ngọc Sanh Hàn một mình ngồi trong phòng, im lặng không nói gì, nghe tiếng động khi cô rời đi, khóe miệng lại tràn ra một nụ cười khổ sở, tự hỏi nói, “Làm Hoàng đế, thì không thể ở bên em, là ý này sao? Như vậy, em hy vọng anh không làm Hoàng đế này nữa sao?”
Không có câu trả lời, chỉ có sự im lặng không chút tiếng động mà thôi.
Vừa hay, lại chiến tranh lạnh.
Cho nên Tần Khê mới nói, các cặp yêu nhau ở bên nhau, không phải là không ngừng ngọt ngào thì chính là không ngừng gây gổ.
Với những lời này, Hương Diệp hoàn toàn phủ định, nguyên nhân là, hắn và cô không tính là người yêu.
Ngọc Sanh Hàn chiến tranh lạnh với Hương Diệp, chịu khổ vẫn là đám người trong cung, liên lụy đến cả đám tú nữ kia cũng gặp tai họa, Thái hậu có lệnh, muốn hắn tự mình chọn lựa nhóm tú nữ đầu tiên, tâm trạng Ngọc Sanh Hàn vốn đã không vui, giờ phút này lại càng thăng cấp, nếu không trả lại hàng được, thì hắn sẽ khiến cho bọn họ tự động rút lui.
Mấy hôm nay, tuy đã vào thu, nhưng mặt trời giữa trưa thì vẫn chói trang, nếu bạn đi qua Ninh Tú cung lúc này, thì sẽ thấy một đoàn các cô gái trắng trẻo mảnh mai, giữa quảng trường rộng lớn, đội ánh mặt trời giữa trưa, chạy tới, vỗ lên cái bàn một cái, lại chạy về.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy, từng mỹ nhân nũng nịu đã bị hành hạ đến thở hồng hộc, không ra hình người.
Mà Ngọc Sanh Hàn Ngọc đại Hoàng đế thì đang ngồi trên long ỷ, trên đầu có lọng che nắng, vừa ăn nho vừa nhìn chúng nữ chạy tới chạy lui, nói cho văn vẻ hay ho thì là khảo nghiệm thể lực của tú nữ, nói trắng ra thì chính là, ai gây khó dễ cho hắn, hắn cũng sẽ không để cho kẻ đó được sống tốt!
Chuyện Hoàng thượng tổng duyệt tú nữ ở Ninh Tú cung vừa truyền ra, Thái Hậu đã kéo Xảo phi chạy như bay tới, nhìn một đám mỹ nhân nhu mì, ai cũng mang vẻ kiệt sức, son phấn cũng đã rớt hết phân nửa, cho đến kh bà lên tiếng ngăn lại, bấy giờ từng người một mới ngồi bệt xuống đất, không còn chút sức lực.
Lạc Nhạn đỡ Thái hậu bước tới trước mặt Ngọc Sanh Hàn, hai mẹ con này, gặp mặt lúc nào cũng xung đột, cố tình Ngọc Sanh Hàn lại chẳng biết cảm thông cho người già, được một thời gian lại quay về làm một đứa con ngỗ nghịch.
“Mẫu hậu đến rồi à, mẫu hậu xem đi, đây chính là những nữ tử mẫu hậu chọn cho nhi thần sao?” Ngọc Sanh Hàn chỉ vào đám tú nữ tóc tai tán loạn, mồ hôi đầm đìa, trên mặt son phấn rời ra từng mảng, ý tứ châm chọc trong giọng nói rất rõ ràng. Cũng không nói xem là ai hại các nàng mất hết hình tượng như vậy.
Nhiễm Thái hậu bị câu này của Ngọc Sanh Hàn làm cho giận đến mức thiếu chút nữa không nói ra lời, “Hoàng thượng, người tưởng ai gia không biết Tần Hương Diệp đã quay lại? Trong lòng người không thoải mái, việc gì phải gây khó dễ cho các nàng? ! Ai gia cũng không hiểu, Tần Hương Diệp kia rốt cuộc tốt ở điểm nào? !”
“Nàng không tốt, nàng chẳng có chỗ nào tốt cả!” Ngọc Sanh Hàn lạnh giọng nói, lại liếc mắt nhìn từng tú nữ kiệt sức ngồi trên mặt đất, nói, “Nhưng những người gọi là tú nữ này, ngay cả một trắc nghiệm nho nhỏ của Trẫm cũng không vượt qua được, có ở lại trong cung cũng vô dụng.”
Lúc Ngọc Sanh Hàn nói những lời này, lại không thấy ở trong góc, có một tú nữ vẫn chống bàn thở hổn hển, nhìn Ngọc Sanh Hàn, đáy mắt tràn đầy vẻ bất khuất.
Nghỉ ngơi một lúc lâu, cuối cùng mới thở hổn hển đi tới, nàng đại khái chính là tú nữ duy nhất chạy kiệt sức mà không ngã xuống trong đám tú nữ kia.
Điểm này, cũng khiến cho Ngọc Sanh Hàn có chút ngoài ý muốn.
Nhìn cô ta từ từ bước tới, trên mặt tuy mồ hôi đầm đìa, nhưng trên mặt không có son phấn rơi rớt, nên nói là, trên mặt cô ta cũng không có son phấn. Mặt mộc không trang điểm, dung mạo không tính là tuyệt hảo, nhiều lắm chỉ coi như thanh tú, nhưng cặp mắt cũng rất có thần.
“Hoàng thượng vừa mới nói, đây chỉ là trắc nghiệm nho nhỏ. . .” Tú nữ kia thở gấp lấy hơi, trong mắt vẫn đầy cương quyết, nói thẳng, “Như vậy, dân nữ chưa ngã xuống, có được tính là dân nữ đã qua cửa hay không?”
Ngọc Sanh Hàn hơi nhíu mày, nhìn những cô gái đã mệt mỏi ngã xuống khắp sân, cô gái trước mắt này quả thực có thể coi như đã qua cửa.
Thái hậu nhìn nữ tử trước mắt, tuy không vừa ý, nhưng để chèn ép khí diễm của Ngọc Sanh Hàn, cố ý cười nói, “Ngươi tên gì?”
“Bẩm Thái hậu nương nương, dân nữ Quan Niệm Nhã.”