Ngọc Sanh Hàn không phải Đại hoàng tử! Chẳng lẽ, Hinh Phi đã biết được gì?
Là Ngọc Sanh Hàn nói cho nàng biết? Không thể nào, Hàn sao lại làm chuyện như vậy?
Nhin dáng vẻ khiếp sợ mà nặng nề kia của Hương Diệp, Hinh phi không nhịn được mà cười ra tiếng, “Bộ dạng này của ngươi, giống y như đúc lúc Hoàng thượng nghe ta hỏi hắn có phải Đại hoàng tử không ~”
“Một người khi tính tình thay đổi quá lớn, thực ra rất dễ để nhận ra, bằng vài chi tiết có thể nhận ra đó có phải người kia hay không, thực ra không khó.” Hinh Phi nhàn nhạt nói, “Hương Diệp, ngươi quên ta vốn là phi tử của Đại hoàng tử sao. Đại hoàng tử vừa đăng vị, ta liền được phong là Hinh Phi, Bình Phi sau này mới được sắc phong, về phần Xảo Phi và Cầm Phi, cả hai đều nhận thụ phong qua tuyển tú trước ngươi không lâu.”
Hương Diệp nghe lời này của Hinh Phi, trong lòng càng thêm áp lực, nếu là vậy, Hinh Phi đã sớm biết Ngọc Sanh Hàn không phải Đại hoàng tử thật, vậy tại sao tới tận bây giờ nàng ta chưa từng bộc lộ ra, hơn nữa, quan hệ cùng với Ngọc Sanh Hàn….
“Anh chưa nói qua, từ trước tới giờ anh chưa từng chạm vào Hinh Phi sao?” Lời nói của Ngọc Sanh Hàn đột nhiên thoáng qua trong đầu, chẳng lẽ, khi đó, hai bọn họ đã thống nhất hiệp nghị với nhau rồi? Nếu không vì sao lúc ấy Hinh Phi lại đồng ý giấu giếm thay Ngọc Sanh Hàn?
“Lạc Vi, ngươi và Hoàng thượng… trước kia, tại sao ngươi lại phải chịu đựng đau đớn kinh khủng như vậy, giả bộ mang thai?”
Đây là nghi vấn từ trước tới giờ cô vẫn luôn muốn hỏi.
“Lúc đó, chẳng qua là vì trong lòng còn có một chấp niệm, tùy hứng muốn lưu lại bóng dáng của một người mà thôi.” Lạc Vi nhẹ nhàng cười một tiếng, bỗng dưng nhớ tới khi đó, Ngọc Sanh Hàn từ ngoài cung chạy vào, dẫn theo Linh Y Danh Dược Tử.
Giày vò nửa buổi, cuối cùng cũng đẩy lui cơn sốt của nàng, sốt cao mấy ngày, đầu óc nàng lại càng thanh tỉnh, lòng đang buồn bực sao trận sốt cao này không làm cho đầu óc nàng hỏng luôn đi, sau đó, Ngọc Sanh Hàn đứng bên giường của nàng, mắt lạnh, chỉ nói một câu, “Ngươi thật sự rất ngốc.”
“Ta sẽ hạ chỉ, đưa ngươi vào lãnh cung, nơi đó thanh tịnh.”
Nàng cười yếu ớt với hắn, trong lòng cũng mang đầy cảm kích, Ngọc Sanh Hàn biết, nàng chỉ níu kéo hắn như thế thân của người kia, nhưng hắn vẫn không trách tội nàng.
Rất muốn thử mang thai đứa con của người kia, được người đó quan tâm đến nàng, quan tâm đến đứa con của bọn họ, cảnh tượng kia, nhất định là rất ấm áp.
Nàng biết Ngọc Sanh Hàn yêu Hoàng hậu, cuộc đời này, nếu không phải lừa dối một lần, nàng sợ rằng sẽ khó mà thực hiện được suy nghĩ trong lòng mình, dù chỉ là một tháng thôi cũng tốt.
Cho nên, nàng chấp nhận dối lừa.
“Trong đầu có một chấp niệm, muốn ích kỷ vì bản thân như vậy một lần.” Hinh Phi nói xong, đột nhiên đặt tay lên bụng mình, như đang cười nhẹ, “Thật ra khi đó, thực sự rất hy vọng có thể mang thai đứa con của người ấy.”
Muốn vì bản thân mình ích kỷ như vậy một lần.
Không phải là Hinh Phi, mà là một người phụ nữ, giống y với ý nghĩ ban đầu của cô, nhưng mà, lại không phải vì cùng một người.
Cánh môi run rẩy, Hương Diệp vất vả lắm mới mở miệng hỏi nàng, “Ngươi ngươi thích, là Đại hoàng tử sao? Đại hoàng tử trước kia?”
“Ta biết Đại hoàng tử thích ngươi.” Hinh Phi nhìn Hương Diệp nhẹ nhàng mỉm cười, lộ ra vẻ thoải mái, “Cuộc đời này, có thể may mắn được ở bên cạnh hắn, dù chỉ thế thôi cũng là quá đủ rồi.”
Hương Diệp nhìn Hinh Phi, trong nháy mắt, cảm thấy nơi nào đó trong trái tim chợt trống rỗng.
Khi bước ra khỏi lãnh cung, Hương Diệp cảm giác như mình đang trong một cơn mê, từ trước tới giờ, đều là cô một bên tình nguyện cho rằng Hinh Phi yêu Hàn, một bên tình nguyện cảm thấy Hàn đã phụ bạc nàng ấy, một bên tình nguyện cảm thấy áy náy thay cho Hàn.
Thì ra là, là sai lầm, vẫn luôn sai lầm.
Cô vẫn cho là, người mà Hinh Phi thích, chính là Hàn, trong cái nhìn của cô, Hàn tốt hơn Đại hoàng tử rất nhiều, nhưng mà, tới tận bây giờ cô chưa từng nghĩ đến một câu, “Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi.”
Người mà Hinh Phi vẫn luôn yêu từ trước đến nay, là Đại hoàng tử!
Chân không kìm được rảo bước, hai bước gộp làm một, sau đó, lại không nhịn được nhanh chân hơn, năm bước thành ba bước, cứ thế, thành chạy.
Hướng về phía Thi Ngưng điện, chạy thẳng một mạch.
Dường như đã lâu lắm rồi chưa từng thử qua cảm giác vội vàng muốn gặp hắn đến vậy, giống như đã rất lâu rồi chưa từng nghĩ như vậy, trừ lần đó, khi sốt cao ở Nam Lâm, trong miệng dường như vẫn gọi thầm tên hắn, chẳng qua là hắn không biết, và cô cũng không nguyện ý thừa nhận, vấn chôn sâu trong tận đáy lòng.
Chạy thẳng một mạch đến cửa Ngự thư phòng, Hương Diệp thở gấp lấy hơi, dừng bên ngoài cửa Ngự thư phòng, nhấc chân lên, lại dừng lại, vội vàng chạy đến muốn gặp hắn như vậy, phải nói gì đây? Nói cô đã hiểu ra, chấp nhận ở bên cạnh hắn sao? Sau đó thì thế nào? Lại làm Hoàng hậu tiếp?
Nếu là như vậy, trước kia cô bỏ đi, là vì thứ gì?
Có đôi lúc, Hương Diệp thực chán ghét sự lý trí của mình, bởi vì ngay cả vào những lúc như thế này, lý trí nơi đáy lòng vẫn đang kêu gào ầm ĩ, khiến cho cô không sao bước lên trước thêm một bước, cũng may, thị vệ ở cửa nhận ra cô.
“Hoàng hậu nương nương?!” Hai thị vệ kêu lên một tiếng, sau đó lại cảm thấy không đúng, vội sửa lại, “Tần vương Quận chúa.”
Hương Diệp nghe cách gọi này, trái tim mới dần dần bình ổn lại, có điều vẫn đập rộn lên, suy ngẫm một hồi lâu, vẫn nói, “Ta, đến tìm Hoàng thượng.”
“Bẩm Tần vương Quận chúa, Hoàng thượng và Ngọc Khê vương gia vừa mới đi được một khắc.”
Trong lòng hơi có chút mất mát, hắn đi rồi, đi đâu với Tần Khê vậy?
Xoay người, thong thả chậm rãi bước, nghĩ thầm cứ đi tìm Hương Nại Nhi trước đã, cô ấy và Ân Ngôn chắc cũng đã đi dạo xong rồi.
Bước tới Ngự hoa viên, bỗng nghe thấy tiếng đàn mơ hồ, rải rác vụn vỡ, cầm nghệ không đến độ thuần thục, nguyên nhân đại khái là do bận chính vụ, lại lười phải luyện đàn.
Bước chân nhẹ nhàng, ánh mắt của người trong Ngự hoa viên hơi lay động, khóe miệng mấp máy, nhẹ nhàng thì thầm.
“Có người con gái thật xinh, ( lúc mới gặp, lạnh đến mức khiến người ta khó quên.)
Một ngày không gặp nhớ nhung si cuồng ( hôm nay, một ngày không thấy, trong đầu trong mộng đều là bóng dáng của em)
Tường cao phượng cất cánh bay, chu du bốn bể đi đâu tìm hoàng. ( ở đây đợi chờ mòn mỏi, sao mãi vẫn chẳng đợi được em )
Tường Đông nay chẳng còn nàng, ( em đã sớm rời đi, lòng anh vẫn ở cái ngày em )
Mượn đàn thay tiếng, tỏ thay nỗi lòng ( anh đàn không tốt, em đừng có cười )
Bao giờ mới được chữ thề, cho lòng ta khỏi bàng hoàng bất an ( đến lúc nào, em mới nguyện ý chủ động gặp anh?)
Nguyện nàng làm vợ chân thành, nắm tay đi hết trần ai cõi đời.(anh muốn cùng em, nắm tay, thành cặp)
Nhược bằng chẳng được cùng bay, thì ta xin được tiêu vong kiếp này. ( không có em làm bạn, ở chốn hoàng cung này, cho dù là một canh giờ cũng khó khăn) “
* Phượng Cầu Hoàng Cầm Khúc - Thử chém thơ xem có bằng các Thánh không, mà cũng không được chuẩn lắm, cái khoản thơ thẩn bạn hơi bị dị ứng, ai có góp ý gì cứ tự nhiên nhé ^^, chẹp, lại còn chế thơ để lấy lòng vợ nữa, hết ý anh giai =))
Một khúc khác, chỉ dành riêng cho cô mà thôi.
Biết nhau là duyên, tương tư khó gỡ, gặp lại nhau khó. Hương Diệp, em có hiểu không?
Hương Diệp đứng ngoài cổng Ngự hoa viên, bước chân khựng lại, nghe Ngọc Sanh Hàn quay lưng về phía cô thấp giọng ngâm đọc, ánh mắt kinh ngạc nhìn bóng lưng của hắn, vẫn như trước kia.
“Hương Diệp, lại đây.” Ngọc Sanh Hàn gảy nốt một tiếng, xoay người, nhẹ nhàng ngoắc cô lại.