Hoa Si Hoàng Hậu

Chương 239: Tôi là Hoàng phi, anh là Ngọc Quân




Không để ý tới Lăng Duẫn Hàm và một đám thị vệ, nhấc chân, đi về phía Hương Diệp. Đột nhiên, đang yên tĩnh bỗng vang lên một tiếng kinh hô. Giọng nói thánh thót của Ân Ngôn mang theo sự kích động tràn ngập cõi lòng, sánh ngang với Ngưu Lang Chức Nữ khi gặp lại nhau trên cầu Nại Hà* sau bao ngày xa cách ( nhưng thực ra là cầu Hỉ Thước )
* Cầu Nại Hà ở dưới Âm phủ, tương truyền người chết đi sẽ đi qua cây cầu này, sau đó được Mạnh Bà cho uống một bát canh để quên đi hết ký ức ở kiếp này. Bó tay bạn Ân Ngôn luôn =”=
Tóm lại, tiếng kêu ngàn dặm triền miên kia, khiến cho mọi người đều rớt cằm.
“Ngọc ~ Quân ~~~”
Ngọc Sanh Hàn vẫn đang nhìn Hương Diệp, còn chưa kịp phản ứng lại. Ân Ngôn đã bổ nhào lên người hắn, ôm lấy cánh tay hắn liều chết không buông, “Ngọc Quân ~ chàng tới đón người ta về nhà ư ~ người ta cảm động quá ~ cái người mặc áo vàng kia vừa nãy bao vây chúng ta lại, người ta sợ quá đi mất~”
Ân Ngôn nói liến thoẳng, không nhìn thấy Ngọc Sanh Hàn đã thiếu chút nữa hóa đá vì hai tiếng “Ngọc Quân” liên tiếp của cô nàng, nếu như không phải hắn tu vi cao thâm, sợ rằng đã hóa đá thật rồi.
Cho nên, Ngọc Sanh Hàn còn có thể giật mi mắt, gằn giọng gọi cô nàng, “Họ Ân kia.” Còn dám gọi hắn như vậy, nhất định phải chết!
Cúi đầu, đã thấy Ân Ngôn hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt hồng hồng, kéo lấy tay áo hắn, giọng nói lộ ra chút rấm rức nghẹn ngào, “Giúp tôi đi…”
Ngọc Sanh Hàn đang định hất tay Ân Ngôn ra, lại nhìn thấy bàn tay kéo cánh tay hắn của cô buộc một chiếc khăn tay, dường như còn có thể nhìn thấy vết cắn ứa máu mờ mờ, lại tự làm mình bị thương sao?
Nghe nói Ân Ngôn vì đả thương Hương Diệp mà cầm mảnh gốm tự đâm vào tay mình, làm vậy, là bởi vì linh hồn của Ân Nhan Nhan đó vẫn còn, cho nên mới muốn giả vờ như không nhận ra Lăng Duẫn Hàm?
Khóe mắt đảo qua Hương Diệp, thấy cô vẫn nhìn chằm chằm hắn, trong lòng có hơi bốc hỏa, lúc nào cũng tùy tính như vậy, nói đi là đi, nhìn thấy hắn còn trưng cái mặt kinh ngạc như vậy ra, chẳng lẽ trong lòng cô, chưa từng nghĩ rằng hắn sẽ thực sự đi tìm cô bao giờ?
Trên thực tế, Hương Diệp kinh ngạc là vì Ngọc Sanh Hàn lại đuổi theo nhanh như vậy, theo tính toán của cô, sắp xếp chuyện bên kia thỏa đáng xong ít nhất cũng mất ba ngày, sau đó, nhanh nhất cũng phải ngày mai mới tới.
Ngọc Sanh Hàn trong lòng không vui, nghĩ thầm, giúp đồng loại một chút, nhân tiện mang theo một tẹo tâm lý trả thù, một tay đặt lên sau lưng Ân Ngôn, vỗ một cái, lại vỗ thêm cái nữa, sau đó hạ giọng an ủi, “Không, không sao rồi.”
Nhất thời, mắt Lăng Duẫn Hàm hực lửa, Hương Diệp, mắt tối sầm. Mà Ân Ngôn, thực ra thì cô mới là người khổ nhất, bị hắn vỗ cho mấy cái sắp nội thương đến nơi, mà nội thương cũng không sao, khổ nhất chính là đã nội thương rồi còn phải ráng ma nói một câu, “Có Ngọc Quân ở đây, người ta không sợ nữa~”
Vị gia kia của Ân Ngôn sắc mặt đương nhiên chẳng tốt lành gì, nhìn xoáy vào Ân Ngôn, cuối cùng cũng mở miệng, “Tây Ngọc bệ hạ đây là có ý gì?”
“Hoàng thượng, thực ra thì, nàng là Hoàng phi của Tây Ngọc.” Hương Diệp dường như cố ý phối hợp, hoặc có thể mang theo chút ý tứ không rõ phản kích, Ngọc Sanh Hàn nhìn xuyên qua Ân Ngôn, ánh mắt đối diện với Hương Diệp, hàn quang gặp nhau, không ai nhường ai.
Kết quả là, Ngọc Sanh Hàn còn chưa làm người ta tức, đã bị làm cho tức lại!

Màn náo loạn này, Lăng Duẫn Hàm dù có không tin đến thế nào cũng phải nể mặt Ngọc Sanh Hàn.
Một câu nói của Hương Diệp, trực tiếp cột Ân Ngôn và Ngọc Sanh Hàn vào một chỗ, Ân Ngôn thấy sắc mặt càng lúc càng lạnh của Ngọc Sanh Hàn, ngẫm nghĩ một chút, liền kéo Ngọc Sanh Hàn qua rỉ tai, “Anh giúp tôi một lần, tôi cũng sẽ giúp lại anh.”
Từ hôm nay trở đi, cô chính là Hoàng phi, anh ta chính là Ngọc Quân, cô không tin Hương Diệp lại không lung lay.
Ngọc Sanh Hàn nghe vậy, chỉ nhướn mày, muốn xem cô nàng sẽ giúp hắn thế nào đây, lại nghe Ân Ngôn đột nhiên kéo hắn mỉm cười nói với vị công công tên Tiểu Quý tử phụ trách tiếp đãi nói, “Tiểu Quý tử công công, Bổn cung và Ngọc Quân ở cùng một gian là được.”
Nghe vậy, Ngọc Sanh Hàn lập tức quay đầu trừng cô nàng, quay đầu nhìn phản ứng của Hương Diệp, lại thấy cô chỉ hơi lạnh nhạt quét qua một cái, không có bất cứ sự khác thường nào, sau đó đi thẳng vào trong phòng.
Tần Khê xán lại gần, ba người ngẩn ra nhìn Hương Diệp đóng cửa lại.
Ngọc Sanh Hàn và Tần Khê mỗi người đều lập tức cốc cho Ân Ngôn một cái bạo lực vào đầu, “Ai bảo cô lộn xộn hả.”
Ân Ngôn mặt đầy ấm ức rên rỉ, “Các anh, các anh đều bắt nạt tôi ~~~”
Tiểu Quý tử phụ trách sắp xếp nhìn vậy, nghĩ thầm, bộ dáng kia, giọng nói kia, rõ ràng chính là Nhan Phi nương nương mà, tại sao lại ra vẻ không nhận ra chứ ~
Suy nghĩ không có kết quả, Ân Ngôn đẩy Tiểu Quý tử đi xong, lập tức nằm sấp lên giường.
Ngọc Sanh Hàn và Tần Khê đi vào, nhìn dáng vẻ ủ rũ kia của cô nàng, hỏi xong mới biết có vẻ tật xấu của Ân Ngôn lại tái phát, không muốn để cho Lăng Duẫn Hàm thấy dáng vẻ kia của cô, cho nên mới cắn mu bàn tay mình.
Ân Ngôn là do linh hồn xuyên qua không đầy đủ, dù ngăn cách bởi một Ân Nhan Nhan, vẫn cố gắng vươn tới tình yêu của cô ấy như vậy, còn hắn và Hương Diệp thì sao? Trở ngại giữa bọn họ, chỉ có một ngôi vị Hoàng đế, Ân Ngôn còn có thể buông ra, tại sao cô ấy lại không thể?
Mà điểm này, cũng là câu hỏi Hương Diệp vẫn luôn tự hỏi mình.

Buổi tối, Lăng Duẫn Hàm thiết yến ở đại điện, dù sao hai nhân vật quan trọng nhất của Tây Ngọc đều tới, không nhắc đến chuyện Ân Ngôn giả mạo Hoàng phi Tây Ngọc, không nhắc đến chuyện Hoàng đế Tây Ngọc, còn cả Vương gia và Quận chúa đều nói nàng là tân Hoàng phi, Lăng Duẫn Hàm kiểu gì cũng phải làm hết bổn phận chủ nhà~
Bên ngoài, Tần Khê đến tìm cô đi dự yến, Hương Diệp mở cửa, đã thấy Ân Ngôn kéo tay Ngọc Sanh Hàn, hai người bước ra từ trong phòng, Ân Ngôn nhìn Ngọc Sanh Hàn cười đến dịu dàng, thấy Hương Diệp, lại giống như chẳng sao cả vẫy vẫy tai, Ngọc Sanh Hàn nhìn, chỉ hơi lướt qua, sau đó đi cùng Ân Ngôn đi lên trước.
Tần Khê đi cùng Hương Diệp ở phía sau, vô cùng im lặng.
Tần Khê nhìn Ân Ngôn kéo tay Ngọc Sanh Hàn đi đằng trước, lại nhìn Hương Diệp vẫn im lặng bước đi, đột nhiên vươn tay, kéo tay Hương Diệp đặt lên cánh tay mình, cười nói, “Không sao, Tiểu Hương Hương, tay của ca ca lúc nào cũng để em khoác.”
Hương Diệp có chút trầm mặc nhìn dáng vẻ cợt nhả kia của Tần Khê, ngoài ý muốn lại không rút tay ra, cứ vậy khoác tay Tần Khê đi thẳng một đường, cùng nhau bước vào đại điện.
Trước mặt một đôi, phía sau hai người.
Cảm giác này, giống như đang đi theo nghi thức ở lễ đường vậy, lúc Ngọc Sanh Hàn quay đầu, khóe mắt liếc thấy tay Hương Diệp đang khoác lên cánh tay Tần Khê, hàn quang trong mắt bắn ra vèo vèo, khiến cho Tần Khê rùng cả mình.
Xét về mặt huyết thống, hắn và Tiểu Hương Hương còn là anh em ruột cơ mà ~ vậy mà còn ghen?
Dọc theo đường đi ba đào dậy sóng, cuối cùng cũng ngồi xuống, Lăng Duẫn Hàm ngoài miệng không nói gì, trong lòng cũng cực độ hoài nghi Ân Ngôn, cho nên bữa yến tiệc này hoàn toàn là cuộc so tài giữa Ân Ngôn và Lăng Duẫn Hàm, một nói bóng nói gió, một giả ngây giả ngơ.
Trái lại Hương Diệp, cả buổi không thèm nhìn xem Ngọc Sanh Hàn và Ân Ngôn ghé đầu thầm thì với nhau thế nào, bởi vì kiểu nói thầm này, căn bản không thể nhìn, nghe cũng chẳng nghe thấy. Cầm ly lên, thiếu đi chút thưởng thức, trực tiếp uống vào, lại vẫn cảm thấy, trái tim trống rỗng, dùng rượu cũng không lấp đầy được.
Tần Khê vẫn ngồi bên cạnh nhìn, thấy cô đặt chén rượu xuống, lại cực kỳ chân chó* rót đầy cho cô, Hương Diệp uống hết, Tần Khê lại rót tiếp.
* nịnh nọt
“He he, anh nhìn đi, Hương Diệp có giống đang ghen không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.