Ngọc Sanh Hàn nghe tối nay cô cứ lẩm nhẩm mãi ba chữ “Trà Đoàn tụ” kia, trà đoàn tụ, với hai người bọn họ, không phải ý là hết giận hòa hợp sao? Trừ ý này ra, thì chính là…
“Mẫu thân pha, trà đoàn tụ….”
Hương Diệp thấp giọng thì thầm, ánh mắt lúc nào cũng thanh mạc kia, lại giống như muốn khóc, vành mắt điểm một tầng hơi nước mông lung, nắm đấm trên tay Ngọc Sanh Hàn siết chặt, trong lòng có cảm giác rất xấu.
“Em uống trà đoàn tụ của mẫu thân mà lớn lên…” Hương Diệp hạ giọng nói, ánh mắt như phủ sương mù, “Em có thể ở bên anh một năm, hai năm, ba năm, nhưng mà cả đời, đối với em mà nói…”
“Đừng nói nữa!” Ngọc Sanh Hàn gầm nhẹ một tiếng, không muốn nghe câu nói cuối cùng kia của cô, nếu không thể bên nhau cả đời, cần ba năm để làm gì? Rồi để ba năm sau, lại mất đi ư?
Ngọc Sanh Hàn mắt lạnh nhìn chằm chằm Hương Diệp, nhìn một lúc lâu, nắm đấm trên tay siết chặt, buông lỏng, lại siết chặt, cuối cùng xoay người, đi thăng ra ngoài, Hương Diệp trông Ngọc Sanh Hàn rời đi, nhìn cảnh cửa kia khép lại, bấy giờ cả người mới mềm nhũn, chống vào bàn, từ từ ngồi xuống, một tay chậm rãi đặt lên ngực, sao cảm thấy, nơi đây mệt mỏi quá.
Một câu nói, như đã rút hết cả hồn phách của cô.
Sững sờ ngồi bên cạnh bàn mà ngẩn người, đầu óc như bị đè chặt đau đớn, hơi thở thuộc về hắn như còn đọng lại trên cánh môi, nghĩ tới cảm giác ấm áp khi Ngọc Sanh Hàn ôm lấy cô, thực sự rất dễ khiến cho người ta lưu luyến.
Thân thể có chút vô lực nằm úp sấp trên bàn, ánh mắt vẫn rời rạc như cũ, lại nghe thấy ngoài cửa truyền đến một tràng tiếng gõ cửa, giọng nói có chút buồn bã của Ân Ngôn vang lên, “Hương Diệp, mình bị vị kia của cậu đuổi ra ngoài rồi, cậu thu lưu mình đi.”
Hương Diệp mấp máy môi, đột nhiên phát hiện ra, cô vậy mà lại không phát ra nổi một thanh âm, cổ họng cảm giác như bị chặn lại, không bắt nổi một sợi thanh tuyến, khiến cho cô không nhịn được mà run rẩy, cảm giác này, giống hệt như khi đó.
…Một ngày tối đen mịt mù, một thân một mình, co rúm dưới một gốc cây.
Cạch một tiếng, cửa bị mở ra, ánh mắt nhìn cô đăm đăm, hồi ức của Hương Diệp đột nhiên bị cắt đứt, cổ họng động đậy, dường như, đã tìm lại được tiếng nói.
Một chớp mắt mất tiếng khi nãy, dường như chẳng qua chỉ là ảo giác.
Nhìn Ân Ngôn, thuận miệng nhàn nhạt hỏi một câu, “Không phải cậu muốn ở chung một phòng với anh ấy sao?” Lời ra khỏi miệng, ngay cả Hương Diệp cũng thấy hơi ngoài ý muốn, giọng nói của cô, vậy mà lại có chút chua chát.
Ghen ư?
“Mình bị oan mà, mình chỉ mượn anh ta để diễn kịch thôi mà… Nếu cậu mất hứng thật, mình trả lại cho cậu?” Ân Ngôn có chút tội nghiệp nhìn cô, Hương Diệp cũng không muốn nghĩ tiếp nữa, dù sao, tối nay cũng uống hơi nhiều rượu, thực sự có chút mệt mỏi.
Cùng Ân Ngôn chui vào chăn ngủ, Ân Ngôn đột nhiên vươn tay ôm lấy cô, thân thể Hương Diệp không nhịn được hơi cứng đờ. Ân Ngôn cũng không phát hiện ra, chỉ ôm cô, lẩm bẩm, “Hương Diệp ngoan, cậu phải hạnh phúc cho mình xem nhé.”
Hương Diệp nghe Ân Ngôn thầm thì, khóe miệng khẽ mỉm cười, thầm nghĩ, rõ ràng là cậu phải là người hạnh phúc cho mình xem mới đúng.
Mới vừa nhắm mắt, lại nghe thấy ngoài cửa đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân, cạch một tiếng, cửa bị đẩy ra, Hương Diệp vừa mở mắt, đã thấy Ngọc Sanh Hàn sải bước tiến về phía giường, không nói hai lời, vươn tay kéo Ân Ngôn từ trong chăn ra, Ân Ngôn còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị hắn xách lên lôi ra cửa.
Đúng vào lúc Hương Diệp cho là Ngọc Sanh Hàn muốn kéo Ân Ngôn về ngủ cùng, lại thấy Ngọc Sanh Hàn quăng cô nàng như quăng một con mèo con ra ngoài cửa, sau đó xầm một tiếng, đóng cửa lại.
Ngoài cửa lập tức truyền đến tiếng mắng tức tối của Ân Ngôn, “A a!!! Cái đồ quái dị vô nhân tính nhà anh!!! Để tôi vào ~~~”
“Tôi khinh bỉ anh!!! Siêu cấp khinh bỉ anh!! Cái đồ tham luyến nữ sắc!”
Đối với sự chỉ trích của Ân Ngôn ngoài cửa, Ngọc Sanh Hàn chỉ mắt điếc tai ngơ, vén rèm đi thẳng vào nội thất, Hương Diệp ngồi trên giường, túm chăn, kinh ngạc nhìn Ngọc Sanh Hàn, đã thấy hắn đang cởi áo tháo thắt lưng, xụ mặt không nói một lời, khiến cho Hương Diệp có hơi hoảng, tay không kìm được mà túm chặt chăn bông, rồi lại thấy Ngọc Sanh Hàn cởi áo ném qua một bên, bò thẳng lên giường, Hương Diệp mới nép vào bên trong, Ngọc Sanh Hàn đã vươn tay bắt được kéo lấy cô ôm đầy cõi lòng.
“Anh…”
“Anh làm sao…” Ngọc Sanh Hàn nhíu mày hỏi cô, bị hỏi ngược lại như vậy, cô lại chẳng nghĩ ra câu gì để phản bác hắn, Ngọc Sanh Hàn thấy cô im lặng, hừ một tiếng, ôm cô nằm xuống ngủ.
Một trận trầm mặc, hai người đều không nói câu gì, Hương Diệp đột nhiên hỏi, “Anh không cảm thấy lạnh sao?”
…“Mỗi ngày buổi tối đều ôm một thân thể lạnh như băng, không cảm thấy lạnh sao?” Năm ấy, Hương Diệp trúng độc Nhật Dạ Hiểu, hễ cứ đến đêm là không còn chút hơi thở, thân thể cương lạnh, Ngọc Sanh Hàn lại đêm nào cũng ôm cô ngủ…
Cánh tay ôm cô siết chặt, Ngọc Sanh Hàn chỉ nói, “Ôm chặt một chút, sẽ không lạnh.”
Hương Diệp lẳng lặng vùi trong ngực hắn, không nói gì thêm nữa, một lúc lâu, lại nghe thấy giọng hắn thật trầm truyền đến từ trên đỉnh đầu, “Sau này, anh sẽ không ép em, không làm Hoàng hậu thì không làm… Cứ ở bên cạnh anh là được rồi. Hôm nào, anh sẽ bảo Tần Khê làm máy định vị, chuyên môn dùng để dò em, sau này dù em có chạy đi đâu, anh cũng sẽ tìm được em.” ( LM: dù đã bỏ thói quen nói leo, nhưng vẫn xin nhảy vào một phát, anh Hàn, anh quá Men!!! ai nớp du!!!)
Hương Diệp nghe vậy, trái tim run lên, hồi lâu, mới đáp một tiếng, “Ừm.”
Ngọc Sanh Hàn nghe tiếng “Ừm” như lấy lệ kia của cô, trong lòng hơi bất mãn, mất công vừa rồi hắn còn ngồi trong phòng đấu tranh tư tưởng mãnh liệt, nghĩ xem có phải mình đã ép cô ấy quá rồi không, nghĩ đến chuyện dù sao từ nhỏ cô ấy đã nhìn mẫu thân mình khổ sở chờ đợi tình yêu quay lại mà lớn lên, lòng thương tiếc đối với cô lại dâng lên.
Khúc mắc của cô, hắn đã cởi bỏ từng thứ một, duy chỉ có nút thắt này hắn không có cách nào giải nổi.
Lẳng lặng ôm cô ấy, lẳng lặng ngủ, như vậy cũng rất tốt.
Hình như ngủ chưa được bao lâu, lại nghe thấy sương phòng phía đối diện, tiếng kêu như giết heo của Ân Ngôn đột nhiên truyền đến, Ngọc Sanh Hàn nhìn Hương Diệp đã ngủ say, có chút bất đắc dĩ cẩn thận đặt đầu Hương Diệp xuống, thay cô phủ kín chăn, bấy giờ mới bước ra khỏi phòng, lại thấy trong phòng Ân Ngôn, một bóng người màu đen nhanh chóng lướt qua, mới đó đã không thấy bóng dáng, Ngọc Sanh Hàn nhìn thân ảnh biến mất trong đêm tối kia, khóe miệng cong lên một nụ cười nhẹ.
Bước vào trong nhà, Ân Ngôn đại khái là bị giật mình, vừa nhìn thấy Ngọc Sanh Hàn đã kêu lên, “Đều tại anh, để tôi ngủ một mình! Anh lớn từng nào rồi, còn tranh giường với cả tôi, cho tôi ngủ một lần thì chết chắc!”
Ngọc Sanh Hàn vẫn nhìn Ân Ngôn, chờ cô nàng mắng xong, liền hỏi, “Không muốn ngủ một mình?”
“Phải phải.” Ân Ngôn ra sức gật đầu, Ngọc Sanh Hàn nhếch miệng, “Vậy cũng được.”
Ân Ngôn nghe hắn đồng ý, nhất thời vui vẻ ra mặt, trong lòng nhủ Ngọc lão Đại vẫn rất có lương tâm trả Hương Diệp lại cho cô, vui vẻ theo hắn ra khỏi phòng, Ân Ngôn đang muốn đẩy cửa phòng Hương Diệp ra thì đột nhiên, cổ áo lại bị Ngọc Sanh Hàn xách lên, Ân Ngôn sửng sốt, chẳng ngờ tới, Ngọc Sanh Hàn xách cổ áo cô xong lại kéo cô về phía cửa phòng Tần Khê ở khá xa.
Rầm một tiếng, đá văng cửa, Tần Khê bên trong nhất thời bắn lên, “Đứa nào? Đứa nào?! Có Boss tập kích à?!”