Hoa Si Hoàng Hậu

Chương 263: Chầm chậm mà đi là được




Tiếp tục dạo phố, Tần Khê nhìn thấy một thứ có hình cầu màu đen, đột nhiên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, chỉ vào vật kia kêu lên, “Bom!”
Ba người đồng thời ngẩn ra, Hương Nại Nhi vung một bàn tay lên vỗ hắn, “Anh dọa quỷ à, bom ở đâu ra? Thể tích của nó còn kém một cái bánh bao!”
“Không phải vậy, anh định nói là, ở đây còn chưa có bom, nếu như anh làm ra bom thì…” Tần Khê nói xong, sắc mặt thâm trầm, đối với việc khai phá những thứ này, hắn trái lại rất để ý, có điều những thứ như bom, không cẩn thận sẽ dẫn tới khủng hoảng, Ngọc Sanh Hàn chỉ liếc hắn một cái, ánh mắt rất sắc bén, “Cái này làm vũ khí bí mật cũng không tồi.”
Hương Nại Nhi và Hương Diệp liếc mắt nhìn nhau, đẩy luôn hai người qua một bên, Hương Nại Nhi nhìn hai người lạnh giọng nói, “Hai người đi du lịch hay là đang làm việc hả?!”
“Hai anh có thể vừa đi vừa từ từ thảo luận, tự bọn em đi du lịch cũng được.” Hương Diệp thảnh nhiên nói, nắm tay Hương Nại Nhi định đi, Ngọc Sanh Hàn và Tần Khê nghe vậy sửng sốt một lúc, sau đó vội vàng sải bước tiến lên, tự mình kéo tay người của mình qua, rất ăn ý nói, “Du lịch không bàn chuyện công việc.”
Du lịch không bàn chuyện công việc, chuyện này, để về rồi hãy nói.
Buổi chiều, vào một quán trọ, trên đường đúng lúc nghe thấy một người vợ hỏi chồng mình, “Phu quân, nếu ta đi rồi, có phải chàng cũng sẽ giống Hoàng thượng của chúng ta, chưa đến nửa năm đã cưới người khác?”
“Nương tử, nàng ầm ĩ gì vậy, ta đây sao có thể so sánh với Hoàng thượng được~”
“Chàng đừng có đánh trống lảng!”
“Ai da, Hoàng thượng là ai chứ, liên quan gì đến chúng ta đâu, cứ sống cho vui vẻ không phải tốt sao….”
”…”
“Còn chưa vui à? Chờ tháng này ông chủ phát tiền công, ta mua cho nàng một cây trâm được chưa?”
“Ai thèm một cây trâm của chàng… Phì…”
“Nàng xem, cười lên có phải đẹp không…”
Hương Diệp và Ngọc Sanh Hàn đứng trên cửa sổ lầu hai, nhìn bóng dáng xa dần trên con đường vắng vẻ của hai vợ chồng kia, tay Ngọc Sanh Hàn nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, “Sống cho thật vui vẻ.”
Hương Diệp chỉ nhìn hắn cười.
Giả thiết kia, cho tới giờ cũng không dám nghĩ đến, nếu có một người đi trước, trái tim này tất nhiên cũng sẽ đi theo.
Cho nên hiện tại, cứ sống cho thật vui vẻ là được.
Bốn người dạo quanh trấn nhỏ đông đúc nhất ở Tây Ngọc, lại leo lên cái xe ngựa đã được cải tiến kia đi về phía đông, tới thẳng nước Đông Linh.
Về phần triều chính ư…
“Đáng giận! Hoàng thượng lại bỏ lại quốc sự mà chạy rồi!” Minh Lam nhìn đống tấu chương ngập đầu trong Ngự thư phòng, rất chi là phẫn hận. Tiêu Cẩm ở bên cạnh yên lặng nhìn, trong lòng cũng đau khổ vạn phần, thực ra thì, hắn vốn cũng định hết tháng sẽ đi, nhưng mà xem tình hình hiện tại, chắc phải ở lại làm công rồi…
Ba ngày hai bận lại đem quốc sự vứt lại cho hai huynh đệ họ thay huynh ấy giám quốc, hoàng huynh như vậy…
Aiz~
Quay về phòng, thấy Cầm Thụy đang ở trong phòng giúp hắn thu dọn quần áo, cũng không cảm thấy có gì không ổn, Tiêu Cẩm bước tới, khẽ cười khổ, “Không cần thu dọn nữa đâu, chúng ta còn phải ở lại trong cung một thời gian nữa.”
Cầm Thụy nghe vậy, tay mới dừng lại, gật đầu một cái, lại nói, “Ngươi còn chưa ăn tối đúng không, để ta gọi người mang tới.”
“Cầm Thụy.” Lúc không có ai xung quanh, Tiêu Cẩm mới gọi nàng như vậy, nhìn nàng ăn vận như một thư sinh, hai năm qua đi, đã bớt đi vẻ yếu ớt của nữ tử, lại thêm mấy phần anh khí, Tiêu Cẩm dừng một chút, hỏi, “Lệnh cấm của Hoàng huynh đã giải trừ…. Ngươi thực sự không ở lại, phụng dưỡng cao đường sao?”
Cầm Thụy nghe vậy, thân thể hơi run lên, nhìn Tiêu Cẩm, chỉ hỏi, “Ngươi thực sự muốn ta ở lại sao? Từ nay về sau, không xuất hiện trước mặt ngươi nữa?”
Tiêu Cẩm thấy hốc mắt Cầm Thụy đỏ ửng, nhất thời có chút cuống quít, “Không phải vậy, ta đương nhiên là hy vọng ngươi ở bên ta… Chẳng qua là Ti đại nhân hình như rất nhớ ngươi…” Hai năm qua, nàng lấy thân phận quan giám sát, nữ giả nam trang ở bên cạnh hắn, chăm sóc cho hắn hai năm, Tiêu Cẩm đã sớm quen với việc có nàng ở bên cạnh, chỉ sợ lời như vậy mà ra khỏi miệng, sẽ thành một lời ước hẹn với nàng.
Cầm Thụy si ngốc nhìn Tiêu Cẩm một hồi lâu, mới nói, “Đã muốn ở bên nhau, những chuyên khác, cũng sớm nên buông xuống.” Dứt lời, nhìn Tiêu Cẩm chớp chớp mấy cái, bộ dạng kia nhìn rất xinh xắn, Tiêu Cẩm không nhịn cười nổi, chỉ thấy bất đắc dĩ với nàng.
Đối với chuyện của Hương Diệp Nhi, một năm trước hắn đã buông tha rồi, mà cái chết của Hương Diệp Nhi, cũng khiến hắn hiểu ra, phải biết quý trọng người trước mắt.
Bên trong Thiên Sứ các, Lam Điền đã sớm có thể cai quản một mình, cho dù không có Hương Nại Nhi ở đây, tất cả vẫn vận hành theo lẽ thường.
Tuy nói, có chút mệt mỏi.
Mà mấy người đang tranh thủ thời gian kia, đã tiến vào bên trong biên cảnh Đông Linh, dọc theo đường đi du sơn ngoạn thủy, tự tại vô cùng.
Xe ngựa vừa tiến vào thành Mãn Thiêm nổi danh ở Đông Linh, Hương Nại Nhi đã lập tức ngửi được từng đợt mùi thơm từ bốn phương tám hướng truyền đến, nửa người lập tức thò ra từ trong xe, ôm lấy thắt lưng Tần Khê mà nhìn ngó xung quanh, không hổ là thành mỹ thực, dọc theo đường cái, trái phải hai bên đều là các quán cơm hàng ăn, còn có đủ loại quán xá nhỏ bán đồ ngọt nước đường, bánh cao đặc sản, muốn ăn gì cũng có!
“Oa~ thành mỹ thực~~~ bọn ta tới đây!!!” Hương Nại Nhi lôi lôi kéo kéo Tần Khê, kích động đến mức hét rầm lên, bên cạnh có người đi đường thấy vậy, có người thì kinh ngạc trước cử chỉ to gan của cô nương này, có người thì thấy buồn cười, Tần Khê vội vàng dừng xe lại, quay đầu mắng, “Này! Em không biết lúc đang lái xe thì không được tùy tiện làm phiền à? Nhỡ xảy ra tai nạn giao thông thì làm sao?”
“Anh dữ với em?” Hương Nại Nhi nheo mắt lại nhìn Tần Khê, Tần Khê lập tức nuốt nước bọt một cái, nhanh chóng đánh xe qua một bên, nói lảng sang chuyện khác, “Chúng ta vào ăn ở quán này trước đi, nhìn qua khá là ngon.”
“Thì ra là một cặp vợ chồng trẻ, thật là ân ái!” Mấy người bên cạnh nhìn hai người đều len lén cười, Tần Khê và Hương Nại Nhi hiển nhiên là chẳng thèm để ý gì cả, quay đầu kêu vọng vào trong xe, “Tiểu Hương Hương~ đến nơi rồi ~ mau xuống đi!”
Ngọc Sanh Hàn vén rèm xe lên, ánh mắt lạnh lẽo, sau đó, đầu Hương Diệp từ từ ló ra, dụi dụi mắt, hình như là vừa mới tỉnh ngủ. Hương Nại Nhi nhìn dáng vẻ kia của Hương Diệp, cười cợt trêu chọc nói, “Tham ngủ thế, Hương Diệp, không phải cậu có rồi đấy chứ?”
Ngọc Sanh Hàn nghe vậy, mặt hơi biến đổi, nắm lấy cổ tay Hương Diệp bắt mạch, nhưng chẳng có gì cả. Hương Diệp có chút bất đắc dĩ rút tay về, quay đầu, dùng ánh mắt thanh lãnh nhìn Hương Nại Nhi, hoàn toàn không còn vẻ mơ màng như lúc nãy nữa, Hương Nại Nhi rụt rụt cổ, “Giỡn thôi mà~”
Ngọc Sanh Hàn cũng lạnh lùng trừng cô nàng một cái, sau đó xuống xe, ôm Hương Diệp xuống, bên cạnh vang lên một trận tiếng kinh hô, đầy vẻ hâm mộ.
Đôi này đúng là bích nhân*, nam tuấn nữ mỹ, thật đúng là khiến cho người ta ao ước.
* Bích nhân: Bích là tên một loại ngọc đẹp thời xưa; ý chỉ người đẹp như ngọc
Bốn người không để ý đến ánh mắt của người khác, bước thẳng vào quán ăn, Hương Nại Nhi vứt thực đơn qua một bên, rất tiêu sái kêu lên, “Mỗi món đều mang một đĩa lên đây.”
Tần Khê thấy vậy, chỉ than, “Nếu khách hàng nào cũng hào phóng được như em thì chỗ chúng ta cũng có thể làm thành mỹ thực được.”
Tuy nói thì nói vậy, nhưng lúc bưng đồ ăn lên vẫn là hai người chém giết. Bốn người đi dạo từ đầu đường đến cuối phố, đột nhiên, Hương Diệp nhìn một chiếc cầu dài bắc qua sông phía trước, hơi sợ run.
“Sao thế?” Ngọc Sanh Hàn đi tới nhẹ giọng hỏi.
“Giống hệt cầu Tây Hồ.” Hương Diệp chỉ vào cây cầu kia nhẹ giọng nói một câu, Hương Nại Nhi và Tần Khê lập tức chạy tới.
“Đúng thật đấy ~ Hứa Tiên và Bạch Nương tử.” Hương Nại Nhi nói xong, kéo Tần Khê chạy tới, “Tần Khê, chúng ta tái hiện lại cảnh tương ngộ ở Tây Hồ nào!!!”
“Đần thế, hai người đều đứng ở bờ bên này, tương ngộ thế nào được?”
“Vậy anh qua đi.”
“Sao em không qua?”
“Được thôi, anh cõng em qua vậy.” Hương Nại Nhi cười cười, nhảy thẳng lên lưng Tần Khê, Tần Khê nhất thời mặt đầy phiền muộn, “Ôi khốn nạn! Em vừa mới ăn no xong lại còn bắt anh cõng em!”
“Mau lên mau lên, em không muốn trèo bậc thang đâu ~” Hương Nại Nhi thúc giục, Tần Khê mặt đầy bất đắc dĩ, quay mặt, lại ráng lên tinh thần, nhún chân hét lên một tiếng rồi cõng Hương Nại Nhi vọt lên trên cầu.
Hương Diệp nhìn Tần Khê cõng Hương Nại Nhi nhanh chóng leo lên bậc thang, chạy về phía đầu cầu, đảo mắt, nhìn Ngọc Sanh Hàn cũng đang kinh ngạc nhìn hai người, đáy mắt có thêm mấy phần ôn tình, vươn tay, Hương Diệp nhẹ nhàng kéo tay hắn, cầm thật chặt, cười đến là dịu dàng với hắn, “Chúng ta cũng đi thôi.”
Ngọc Sanh Hàn chỉ cảm thấy trái tim thật ấm áp, gật đầu một cái, hai người tay nắm tay, bước lên cầu, để lại bóng lưng một đôi tình nhân đang nắm tay nhau, dọc theo chiếc cầu dài tăm tắp, dai dẳng.
Cầu rất dài, mà con đường tương lai bọn họ sẽ bước cùng nhau còn dài hơn.
“Hương Diệp, hai người nhanh lên đi~” Hương Nại Nhi nằm trên lưng Tần Khê vẫy vẫy về phía sau, Hương Diệp nhìn Ngọc Sanh Hàn một cái, quay ra phía Hương Nại Nhi, cũng đối diện với cây cầu thật dài này, cười rạng rỡ một tiếng,
“Chầm chậm đi là được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.