Hoa Si Hoàng Hậu

Chương 266: Ngoại truyện:Hàng hiệu ở Hầu phủ 3




“Vậy Hầu gia của chúng ta đi đâu rồi?”
“Sao vậy?”
“Ta có một muội muội muốn giới thiệu cho Hầu gia chúng ta nha!” Hương Nại Nhi nói y như thật, quản gia chỉ cười ha hả, “Thôi đi, đám nhãi con nhà các ngươi cả ngày chỉ biết đâm đầu vào nghĩ mấy chuyện này, muội muội ngươi có thể sánh được với Hoàng hậu nương nương sao? Đừng có làm loạn nữa, mau đi làm việc đi!”
Hương Nại Nhi bĩu môi, nhận lệnh quay về làm việc, làm đến tận tối muộn, nằm vật xuống giường, cả người mệt mỏi, mê mê trầm trầm ngủ thẳng đến nửa đêm, lại bị một tràng tiếng sấm khiến cho bừng tỉnh, tiếng mưa rơi tí tách, trong phủ lại im ắng, chắc là đã ngủ say như chết hết rồi.
Hương Nại Nhi đang mỏi hết cả người, nằm xuống giường lần nữa, chợt nghĩ đến mấy cây hoa mới vừa chuyển vào trong vườn hôm nay, có vài cây mới vừa được trồng vào, còn chưa đứng vững nổi nữa kia. Thôi bỏ đi, dù sao trong phủ cũng có thợ hoa, đâu phải chuyện của cô.
Nghĩ vậy, Hương Nại Nhi lại nằm xuống lần nữa, nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, lật tới lật lui, cuối cùng vẫn không ngủ được, tức giận vén chăn lên, cầm một cây dù giấy chạy ra ngoài.
Chạy đến vườn, thấy mấy nha hoàn đã mang vài cây hoa vào trong nhà, Hương Nại Nhi nhìn mấy nhành cây mới được trồng đang lảo đảo sắp ngã dưới mưa to kia, liền chạy thẳng tới, bảo nha hoàn đi lấy vài sợi dây và nẹp tre, mấy nha hoàn kia tính để mặc mấy nhành hoa mới trồng, cũng không thể vì vài cọng hoa mà ướt hết cả người được.
Không ngờ đột nhiên Hương Nại Nhi lại nhảy ra, bảo cầm dây và nẹp tre lại, một mình đứng trong mưa, dù đã che dù giấy những cả người cũng đã ướt đầm, buộc nẹp tre lại với cành cây cho chắc chắn xong, sau đó dứt khoát bỏ lại cây dù giấy che cho đống hoa kia.
Lúc làm xong mấy việc này, thân thể Hương Nại Nhi đã ướt sũng, ngay cả chính cô cũng không biết tại sao lại đi làm cái chuyện có cố hết sức cũng không được lời cám ơn này, cũng may vừa rồi đã khoác áo khoác, nếu không giờ chắc đã lộ hết.
“A, mấy cái chấm trên mặt ngươi sao không thấy đâu nữa rồi?” Một trong số đám nha hoàn kia, cũng chính là tiểu cô nương đã nhắc cô cẩn thận lúc trưa nhận ra Hương Nại Nhi liền kêu lên, Hương Nại Nhi chùi mặt một cái, chỉ ngẩn ra một giây, ngay sau đó cố ra vẻ vui mừng vọt vào trong mưa, lớn tiếng cảm thán, “Nhất định đây là cơn mưa thần thánh đã gột sạch tân hồn thuần khiết của ta, ban phúc cho ta!”
Không thể không nói, Hương Nại Nhi thực sự rất có tài.
Vẻ mặt sùng bái kia thành công gạt được mấy cô nương có tâm hồn ngây thơ, cả đám rối rít chạy vào trong mưa…
“Mụn trứng cá của ta…”
“Vết nám của ta…”
“Ách xì!” Đây là Hương Nại Nhi phát ra, nhìn mấy nha đầu ngốc nghếch kia, Hương Nại Nhi bất đắc dĩ lắc đầu một cái, thở dài, “Đúng là con gái ~” mang cả người ướt nhẹp về chỗ ở, chịu đựng sự mệt mỏi nặng nề thay bộ đồ đã sũng nước ra, bấy giờ mới chui vào trong chăn.
Vừa mới ngả đầu, cả người đã choáng váng ngủ thật trầm.
Dường như mới ngủ chưa được bao lâu, đã có người đến gọi cô rời giường chuẩn bị bắt đầu làm việc, sau đó lại có người sờ trán cô, vừa sợ vừa kêu lên gọi quản gia, Hương Nại Nhi muốn mở mắt ra, lại cảm thấy mi mắt nặng vô cùng, đầu càng thêm đau nhức, lại thiếp đi lần nữa.
Không biết đã ngủ được bao lâu, lúc tỉnh lại, chỉ loáng thoáng nghe thấy ngoài cửa có tiếng người đang nói chuyện.
“Hắn sao rồi?” Giọng nói mang theo chút ân cần, rất dễ nghe, Hương Nại Nhi lại cảm thấy quen tai.
“Sốt cao, đại phu vừa mới xem qua kê đơn thuốc, tỉnh dậy sẽ cho hắn uống.” Đây là giọng của quản gia, vậy ngoài cửa kia là… Hầu gia?
“Ừm… Đêm qua mưa to, hắn cứu mấy cây hoa của Tiểu Hương Hương, ngươi chú ý chăm sóc một chút, cần bạc thì cứ đến phòng thu chi lĩnh.”
“Hầu gia, tiểu nhân biết rồi. Mấy nha hoàn trong vườn của Quận chúa hôm qua chuyển hoa cũng bị mắc mưa nhiễm phong hàn, tiểu nhân cũng đã bảo đại phu qua xem rồi.” Hương Nại Nhi nghe vậy, không nhịn được kháng nghị trong lòng, mấy cô đó chuyển hoa mắc bệnh khi nào chứ? Rõ ràng là để hết mụn nên mới đi dầm mưa! Hừ!
Có điều, đầu sao đau vậy, cổ họng cũng háo quá, có nước không ~
“Nước…”
“Ừ, tốt lắm.” Tần Khê bên ngoài hơi gật đầu, nghe thấy bên trong hình như truyền đến thanh âm, liền hỏi, “Có phải đã tỉnh rồi không? Ta vào xem một chút ?”
“Ôi! Hầu gia, ngài đừng có vào, sốt cao phong hàn mà lây cho ngài sẽ không tốt đâu, ở đây có tiểu nhân được rồi, ngài mau vào triều đi, đừng đi trễ nữa.” Quản gia đừng trước cửa chặn người lại, Hương Nại Nhi mắng thầm, quản gia khốn kiếp, để hắn vào một chút thì chết chắc, bây giờ cô cũng là công thần cơ mà, để hắn vào, nói không chừng lại cảm kích cô xả thân vì hoa, sau này cô có thể một bước lên trời…
“Khụ khụ…”
“Hầu gia, ngài mau đi đi, ta vào trong xem sao.” Quản gia vừa nghe tiếng ho bên trong, nói luôn, Tần Khê nhìn vào trong một chút, đành gật đầu, “Được rồi, vậy ngươi coi sóc hắn cho tử tế.” Người này là đại công thần đấy, bằng không, Tiểu Hương Hương mà biết được số hoa trân quý mà con bé sai người mang về sau một đêm đã mất sạch, không chừng hắn sẽ bị cô đuổi giết.
Cho dù không bị con bé đuổi giết, nó cũng sẽ giựt dây Ngọc Sanh Hàn chỉnh chết hắn~
Lắc đầu một cái, Tần Khê bỏ đi, Hương Nại Nhi bên trong nghe thấy tiếng người đi, muốn mở miệng, nhưng vừa há mồm đã ho khù khụ, sặc chết cô.
Chỉ chốc lát sau, quản gia bước vào, thấy cô đã tỉnh, cười tít mắt, “Tiểu tử nhà ngươi, đã làm được chuyện tốt rồi đấy~”
“Nước…”
“Được rồi. Hầu gia bảo ta phải coi sóc ngươi thật tử tế đấy.” Quản gia nói xong, bước qua bên cạnh rót cho cô một chén nước, bấy giờ mới nhìn thấy những vết lấm tấm trên mặt cô đã biến mất, gương mặt trắng nõn nhìn rất thnah tú, không nhịn được mà kinh hô, “Mấy cái chấm trên mặt ngươi đâu hết rồi?”
Hương Nại Nhi ừng ực uống xong nước, bấy giờ mới hơi dịu xuống một chút, có phần yếu ớt nói, “Tối hôm qua, đó chính là cơn mưa thần thánh…”
Không thèm để ý đến vẻ mặt kinh ngạc ngẩn ra kia của quản gia, Hương Nại Nhi kéo kéo chăn, lại ngủ tiếp, “Thuốc sắc xong thì gọi ta.” Giọng điệu đương nhiên, quản gia thấy cô như vậy, thầm cười khổ, cũng chẳng nói gì.
Mấy ngày tiếp đó, Hầu gia cũng chưa từng đến thăm, chỉ sai người mang chút đồ đến cho cô bồi bổ thân thể, Hương Nại Nhi cứ vậy mà ở lì trong phòng, mỗi ngày hết ăn lại ngủ hết ngủ lại ăn, mỗi ngày ăn no ngủ say, chỉ không thấy Hầu gia đến gặp cô mà thôi, hỏi mới biết, thì ra là Hầu gia đang chuẩn bị việc tổ chức sinh nhật cho Thái hậu vào tháng sau, còn cố ý mở một cuộc tuyển chọn nghệ nhân, hôm nay lại vừa khéo chính là ngày tuyển chọn.
Lúc Hương Nại Nhi nghe nói chuyện này, thân thể cũng đã khỏe lại tương đối, đi ra ngoài vườn phơi nắng, đang nghe mấy người làm tán dóc về chuyện này, Hương Nại Nhi liền mặc bộ đồ gia đinh mà sáp vào, “Múa cái kiểu lượn lờ qua lại thế thì có gì mà ý nghĩa? Chẳng có tí cảm giác nào ~”
“Ai da, Diêu Ca Nhi? Hôm nay ngươi thành danh nhân ở Hầu gia phủ chúng ta rồi đấy ~” Mấy người thấy Hương Nại Nhi, đều nhận ra cô, Hương Nại Nhi vốn tên là Diêu Hương Nại, lúc ở phủ Hầu gia lấy lên giả là Diêu Nại Nhi, nhưng mà hiện giờ tất cả mọi người đều gọi cô là Diêu Ca Nhi.
Hương Nại Nhi nhướn cằm lên, “Ta là người thế nào chứ, chút cảm mạo, ta còn chẳng bỏ vào mắt.”
“Diêu Ca Nhi bây giờ đúng là thần thanh khí sảng, nhưng ngươi vừa mới nói người của Hầu gia múa không ý nghĩa, không cảm giác là ý gì?”
“Cho dù ngươi có đi ghi danh biểu diễn, gọi tới gọi lui không phải giống nhau, chẳng có chút mới mẻ gì cả, muốn khiến người ta có cảm giác, thì phải làm cho ta sáng mắt lên, phải tìm một vũ điệu có tiết tấu mới được!”
Mấy người nghe Hương Nại Nhi nói y như thật, không nhịn được nở nụ cười, một trong số đó cười nói, “ Diêu Ca Nhi, nghe ngươi nói hay như vậy, chẳng lẽ ngươi cũng biết múa? Ha ha~”
“Nam tử thì múa kiểu gì? Ta cũng thấy tò đấy~” Nha hoàn bên cạnh vội vàng phụ họa, lập tức khiến cho lửa trong lòng Hương Nại Nhi bừng lên, nở một nụ cười sáng lạn, vừa làm động tác khởi động, vừa nhướn mày nhìn mấy người kia nói, “Để tiểu gia đây biểu diễn cho các ngươi thấy, cái gì gọi là sức bộc phá, cái gì gọi là tiết tấu ~”
Hương Nại Nhi duỗi người, nằm lâu như vậy, biểu diễn một bài nhảy đường phố để giãn gân giãn cốt cũng hay.
Thấy mấy người mở to mắt, mặt đầy mong chờ để thấy dáng vẻ buồn cười của cô, Hương Nại Nhi không thèm để ý, cuộn tay áo lên, buộc chặt ống quần, trong đầu tưởng tượng ra nhịp điệu, sau đó bắt đầu dùng tay vỗ nhịp, chân cũng bắt đầu chuyển động.
Bước nhảy kỳ lạ mà lại mềm mại như vậy, bọn họ chưa từng thấy bao giờ, chỉ nhìn theo bàn tay vỗ nhịp của cô, cũng vô cùng nhịp nhàng, tay không nhịn được mà vỗ theo tiết tấu của cô, Hương Nại Nhi thấy vậy, khóe miệng nhướn lên một nụ cười, bắt đầu vung tay, nhảy múa trên thảm cỏ phía sau vườn.
Không cần phải lăn lộn, chỉ cần nhịp điệu đều đều như vậy là đủ, thân thể Hương Nại Nhi giống như không có xương vậy, động tác đẹp đẽ phóng khoáng đến từng cái lắc hông, khiến cho càng ngày càng có nhiều người vây lại xem, tiếng vỗ tay xung quanh cũng ngày càng lớn, nhịp điệu cũng ngày càng nhanh, trái tim Hương Nại Nhi lại càng nhảy nhót, động tác trên tay tiêu sái tùy ý, mang theo một sức quyến rũ khó tả.
Cuối cùng, mọi người tăng nhịp điệu lên, Hương Nại Nhi xoay hông vung tay lên, chiếc mũ gia đinh cứ thế bay ra ngoài, một mái tóc dài thẳng mượt xõa tung, nhưng Hương Nại Nhi vẫn chẳng hay biết gì, ngả xuống đất chống tay, làm một động tác nike đẹp đẽ.
Nhảy xong, gương mặt lộ ra chút ửng đỏ, khiến cho người ta nhìn mà mê say, Hương Nại Nhi lại quay ra nói với đám nha hoàn, “Như thế mới gọi là tiết tấu, cô mà luyện được đến nhịp điệu như vậy, bảo đảm cô có thể được biểu diễn ở thọ yến của Thái hậu~”
Vừa dứt lời, lại nghe thấy bên phía đám người kia truyền đến một tiếng thét kinh hãi, Hương Nại Nhi quay đầu, liếc mắt đã thấy kẻ đã đùa giỡn cô chán chê rồi lại bỏ lại cô một mình, mặt đầy giận dữ, một tay chống nạnh, một tay chỉ vào Tần Khê, “Đồ lừa đảo chết tiệt! Tôi nhận ra anh rồi! Tần Khê!”
Nói xong, chạy thẳng tới túm lấy áo Tần Khê mắng, “Anh là cái đồ lừa đảo chết tiệt! Vậy mà lại không có nghĩa khí dám quăng tôi lại một mình tự sinh tự diệt!”
Đây cũng chính là lần thứ hai Hương Nại Nhi gặp Tần Khê, nhưng so với lần đầu tiên đã hiểu biết sâu hơn, chuyện sau thế nào, mọi người đều biết rồi đấy ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.