Hôm sau, Hương Diệp vẫn chuyển vào Thi Ngưng điện, vì có tân hoàng hậu vào ở, Ngọc Sanh Hàn cố ý lệnh cho thái giảm tổng quản đổi lại một nửa số cung nhân trong Thi Ngưng điện, người được thay phần lớn đều là cung nhân mới tiến cung, mà Phượng Hoàn cung vốn nên ở là nơi hoàng hậu ở vẻn vẹn chỉ được trang trí đúng một ngày sau đó bỏ không, Nhiễm Thái hậu sau có chất vấn Hoàng đế, Hoàng đế đáp lại thực vân đạm phong khinh, “Chỉ là bởi vì nhi thần quen giường.” Ngủ không quen giường ở Phượng Hoàn cung thôi.
Ngụ ý là, cứ để người nghe từ từ lĩnh hội đi.
Ngày thứ hai Hương Diệp vào ở tại Thi Ngưng điện, tứ phi liền đến thỉnh an, lúc đó Hương Diệp và Ngọc Sanh Hàn đang vì bữa sáng tăng thêm vị Thiên môn đông mà sinh mâu thuẫn, bởi vì chất bổ trong rễ cây Thiên môn đông rất bổ thận tốt phổi, cho nên Hương Diệp cố ý để cho Ngự thiện phòng làm thêm mấy món vị này, nhưng mà Ngọc Sanh Hàn lại cố tình không thích mùi vị của nó, làm thế nào cũng không chịu dùng bữa.
“Hoàng thượng, nương nương, bốn vị quý phi nương nương tới thỉnh an.” An Quế cẩn thận nói, kiểu gì cũng thấy bữa sáng này bốc đầy mùi thuốc súng, Ngọc Sanh Hàn buồn bực đáp một tiếng, :”Để các nàng vào đi, thuận tiện dọn mấy món này đi.”
“Tại sao phải dọn đi?” Hương Diệp bất mãn, “Anh không ăn là việc của anh.” Huống chi chỉ có mấy món được thêm gia vị.
“Trẫm không thích mùi vị này.” Cho dù chỉ có mấy món, mùi vị cũng vẫn lây lan.
Mắt lạnh nhìn nhau, không ai nhìn ai, An Quế kẹp giữa hai người, tiến lui đều không được, chỉ có thể nói, “Bệ hạ, nương nương, không bằng để cho Ngự thư phòng làm lại một phần mang lên?”
“Lãng phí.” Hai người trái lại trăm miệng một lời. An Quế ủ rũ, hai vị tiểu tổ tông này, vậy phải làm sao đây?
Giằng co đến cùng, Hương Diệp đặt đũa xuống, liếc về phía Ngọc Sanh Hàn, nói thẳng: “Chia bàn đi.”
“A?” Cuối cùng vẫn là An Quế bối rối, Hoàng thượng và hoàng hậu xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng phải đang là đang tân hôn sao?
Lúc tứ phi tiến vào thỉnh an, thấy hai người mỗi người chiếm một bên bàn, món ăn trên bàn cũng bị chia làm hai bên, bốn người sửng sốt, ngay sau đó khom mình hành lễ, “Tham kiến Hoàng thượng.”
Quay ra phía Hương Diệp, đồng loạt xếp hàng, “Thần thiếp Hinh phi…” Cao Dạ Vi, con gái của Cao thân vương, tính tình hiền thục ôn nhã.
“Bình phi,” Tân Yến Bình.
“Xảo phi,” An Lạc Nhạc, con gái thứ hai của An thượng thư, ngọt ngào khéo léo.
“Cầm phi,” Ti Cầm Thụy, điềm tĩnh nhẹ nhàng, con gái của Ti ngự sử.
“…. xin thỉnh an Hoàng hậu muội muội.”
Bởi vì mấy người đều lớn tuổi hơn Hương Diệp, cũng theo cấp bậc lễ nghĩa như vậy thỉnh an, chẳng qua là không nghĩ đến bữa sáng lại kéo dài như vậy, lúc thỉnh an hai người vẫn đang dùng bữa.
“Bốn vị tỷ tỷ không cần câu nệ.” Hương Diệp nhàn nhạt nói, đặt chén đũa xuống, đứng dầy, liếc Ngọc Sanh Hàn đang ngồi trên cao, nhàn nhạt nói, “Hoàng thượng, ngài đã đến lúc thượng triều rồi.”
Ngọc Sanh Hàn đặt chén đũa xuống, nhàn nhạt liếc mắt về phía cô, quay ra phía tứ phi nói, “Hoàng hậu cố ý chuẩn bị đồ ăn sáng, đừng lãng phí, bốn người các nàng cùng dùng bữa với hoàng hậu đi!”
Hương Diệp đứng lại, quay sang tứ phí, mỉm cười nói, “Nếu hoàng thượng đã hạ chỉ, vậy đành phiền bốn vị tỷ tỷ cùng dùng bữa với bổn cung vậy.”
“Thần thiếp tuân chỉ.” Tứ phi đồng loạt nói, Hinh phi bước đến bên cạnh bàn đầu tiên, nhẹ nhàng cười một tiếng, dịu dàng lời ngọc, “Nghe tiếng hoàng hậu muội muội yêu hoa biết cỏ đã lâu, dùng Thiên môn đông làm đồ ăn, mùi vị mặc dù thay đổi, nhưng cũng rất bổ.”
Ánh mắt Ngọc Sanh Hàn thoáng dừng lại trên người Hinh phi, đang bước đi, miệng nhếch mày động, đột nhiên dừng lại, cố ý nói với An Quế đứng bên cạnh, “Phân phó ngự thiện, ngọ thiện trẫm muốn ăn mướp đắng.”
Nghe vậy, Hương Diệp lập tức banh mặt, hắn tuyệt đối tuyệt đối là cố ý!