“Cô cô.” Hương Diệp nhìn thấy người đến, đứng dậy khẽ hành lễ, ngẩng đầu cười đến rực rỡ, “Cô cô, ca ca đã tỉnh lại.”
“Tỉnh lại…là tốt rồi.” Minh Phi nhìn nhìn cô, lại nhìn người đang nằm trên giường, chỉ có thể lúng ta lúng túng lặp lại câu nói kia, ngược lại Tiêu Cẩm lại đứng lên trước, kéo Hương Diệp qua, “Hương Diệp Nhi, cung nữ vừa mới nói đường ca* Tần Khê… ách, có chút không được bình thường?”
*anh họ bên mẹ thì là đường ca, bên cha là biểu ca
“Ca ca không bình thường?” Hương Diệp vẻ mặt mờ mịt, hết sức vô tội nói, “Sao lại thế? Ca ca mới vừa tỉnh lại, thân thể nhiễm lạnh, sợ rằng còn có chút yếu.”
“Vừa nãy, Tần thiếu gia rõ ràng bắn người lên, quát to một tiếng mắng, vẻ mặt còn… còn lỗ mãng cợt nhả Hương Diệp tiểu thư….” Cung nữ mới vừa chạy trốn đứng dậy, có chút sợ hãi nói, khóe mắt đảo qua Tần Khê, lại sợ hãi rút về, Tiêu Cẩm nghe vậy kinh ngạc nhìn về phía Tần Khê, không khỏi đem Hương Diệp kéo xa một bước, dảng vẻ như người bảo hộ vậy.
Tần Khê nghe mà đau đến sốc hông thở không nổi, hắn như vậy mà gọi là cợt nhả sao?!! Hắn sờ còn chưa sờ tới! Cái gì coi là cợt nhả? Cô đừng có oan uổng cho tôi chứ?!
“Ngươi có phải nhìn lầm rồi hay không? Ca ca thân thể yếu ớt như vậy, làm sao có thể giống như ngươi nói được.” Hương Diệp khẽ tránh khỏi bàn tay vẫn nắm lấy tay cô không buông của Tiêu Cẩm, vẻ mặt “Hồn nhiên” ngồi xuống bên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy mê man, bàn tay nhỏ bé cũng ở vị trí mọi người không thấy được lặng lẽ chui vào trong chăn, ở trên mu bàn tay của Tần Khê nhéo mạnh một cái, phóng về phía hắn chính là ánh mắt lạnh lùng mười phần uy hiếp.
Tần Khê không nhịn được hít một hơi, cô nhóc con này làm sao lại lạnh như vậy?!! Trái tim nhỏ bé của hắn hơi bị sợ nha!
Nhịn đau, Tần Khê cố ra vẻ khó chịu ho khan hai tiếng, Hương Diệp vừa nãy nói phải suy yếu, được rồi, hắn bây giờ là một quý công tử cực kỳ suy yếu đây, “Thật sự là….Khụ khụ, ôi mệt! Khụ khụ, ta và Tiểu Hương Diệp yêu thương nhau như vậy, khụ khụ., ta làm sao lại…khụ khụ, Tiểu Hương Diệp, ca ca không được rồi… muội đừng có khổ sở, ca ca thật sự không bỏ được muội, khụ khụ,,, cung nữ này có lẽ là hồ đồ, mấy người….đừng có…trách nàng….”
Tần Khê vừa nói vừa làm bộ ho lên ho xuống, cộng thêm dáng vẻ oán trời thương dân, nên nói thế nào nhỉ, Hương Diệp không biết cảm giác của những người khác thế nào, ít nhất cảm giác của cô chính là không còn gì để nói, cô chỉ bảo anh ta giả bộ suy yếu một chút, đâu có bảo anh ta giả bộ giống y như là bệnh nhân mắc trọng bệnh nằm trên giường chẳng còn sống được bao lâu….
“Khê nhi không thoải mái thì đừng nói nữa, các ngươi còn ngây ra đấy làm gì? Còn không truyền thái y tới đây xem một chút.” Minh Phi rốt cục cũng rõ ràng tình huống trước mắt, vẻ mặt đầy quan tâm bước tới, lại mắt lạnh liếc cung nữ kia, “Miệng lưỡi lung tung, công tử không sao cũng bị ngươi nguyền rủa, còn đứng đó làm gì? Còn không mau cút ra ngoài.”
“Dạ, dạ, nương nương bớt giận.” Cung nữ kia thật sự rất oan uổng, rõ ràng đều là nói thật, không ngờ hai người trong cuộc này đều lên tiếng không nhận, coi như hạ nhân nàng thật là kẻ xui xẻo, chẳng lẽ, lúc nãy thật là nàng nghe nhầm?? Bộ dáng bỉ ổi kia cũng là ảo giác của nàng?
Hương Diệp ngồi ở bên cạnh, nhìn Minh Phi hỏi han ân cần một lát, tiếp thái y tới bắt mạch, từ đầu đến cuối Hương Diệp đều chăm chú nhìn, Tần Khê cũng căn cứ theo kinh nghiệm trong lòng, một mạch “Suy yếu” đến cùng, vừa mới mở miệng ra đã là “Sinh ly tử biệt”. Hương Diệp bất đắc dĩ, trực tiếp bưng bát canh lên chặn cái miệng của hắn lại, anh đừng có nói nữa.
Sau cùng, Minh Phi cũng đứng dậy, mấy cung nhân đi theo sau cũng đều có động tác, “Khê Nhi hai ngày này cũng đừng đến thư phòng học làm gì, Bổn cung sẽ phái người nói với Lý Thái phó một tiếng, con cứ nghỉ ngơi tử tế là được.” Nói xong lại quay qua Hương Diệp, nhẹ nhàng bảo: “Hương Diệp Nhi lần này cũng vất vả từ trưa đến giờ, để cho cung nhân trông nom là được rồi, con đi xuống nghỉ ngơi trước đi.”