“Bình phi.” Ngọc Sanh Hàn nhạt giọng mở miệng, Bình phi ngẩn ra, không ngờ sẽ bị hắn nghe được, cúi đầu, có chút sợ hãi, Ngọc Sanh Hàn nhìn nàng ta, chỉ nói một câu, “Hoàng hậu chính là bảo bối.”
Bên trong nhất thời yên lặng, bởi vì những lời này, lại là do cả Hoàng thượng và Tiêu vương gia trăm miệng một lời nói ra, không khí, gượng gạo ngưng đọng không sao nói hết. Tần Khê vỗ trán một cái, làm ra vẻ té xỉu, trong lòng than, “Bản nhân đã chết!”
Ngọc Sanh Hàn lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Cẩm, không giận mà uy, lời như vậy, quả thật có thể nói là đại nghịch bất đạo, ngay cả Hương Diệp cũng không tránh khỏi lo lắng, bàn tay phía dưới kéo kéo tay áo Ngọc Sanh Hàn, khẽ lắc đầu một cái, ý tứ là đừng trách tội Tiêu Cẩm.
Trái tim cô đến cùng vẫn thuộc về hắn!
Ngọc Sanh Hàn có chút phiền muộn kéo tay áo ra, Hương Diệp ngẩn người, chỉ thấy Ngọc Sanh Hàn dũ ra cái mặt lạnh băng hàn, bên tai lại nghe thấy Minh Lam cười cười giảng hòa, “Tiêu vương gia đúng là coi hoàng hậu như thân muội muội ~ uống chút rượu vào, đã vội vã ra mặt thay muội muội như vậy “
Kéo Tiêu Cẩm qua, Minh Lam giật giật ống tay áo của Tiêu Cẩm phía dưới, ý bảo hắn không nên vọng động, Tiêu Cẩm đè nén sự khó chịu nơi đáy lòng, chỉ có thể phối hợp với Minh Lam, giả vờ say cười khẽ, “Bổn vương coi hoàng hậu nương nương đúng là như thân muội muội vậy ~ hiếm khi thấy hoàng huynh cũng quý trọng như vậy, Tiêu Cẩm vui rồi, thực sự vui vẻ!”
Mang theo men say cười lớn, so với khóc còn khó nhìn hơn.
Lọt vào cặp mắt trong vắt kia, đáy mặt chỉ toàn đau lòng. Tội gì phải hành hạ bản thân như vậy chứ?
Hương Diệp thấy Tiêu Cẩm nâng rượu uống sảng khoái, không còn chút phong thái ôn nhã lúc xưa chút nào, rượu xông vào yết hầu, khiến cho hắn sặc sụa ho khan không ngừng, “Ha ha~ thần đệ đã khiến hoàng huynh chê cười. Ha ha ~ uống!” Không biết là do giả bộ quá mức thật hay là mượn giả say tùy ý, Tiêu Cẩm cười lớn, thoải mái giơ rượu lên uống, mặc cho Minh Lam kéo vào nội thất nghỉ ngơi, nằm trên giường, cười to không ngừng, nước mắt lại không ngớt tuôn ra, Minh Lam nhìn Tiêu Cẩm nằm trên giường từ giả say cười to biến thành khóc rống, mặc dù hắn chẳng qua chỉ tính toán lợi dụng Tiêu Cẩm, nhưng thật lòng mà nói, thấy hắn khóc như vậy, vẫn thực đáng thương.
Khi còn bé bắt nạt hắn, mượn tiếng tỷ võ đánh cho hắn cả người bầm dập, cũng chưa từng thấy hắn khóc như vậy ~ khó được một lần, để hắn làm một người ca ca đi, thấm ướt khăn tay xoa xoa mặt thay cho Tiêu Cẩm, thở dài nói, “Dù sao cũng là một Vương gia, giày vò bản thân mình như vậy sẽ khiến cho người ta chế giễu.”
“Nhị ca…” Tiêu Cẩm trên mặt đẫm lệ, mở to cặp mắt đỏ bừng, nhìn thẳng Minh Lam, trong mắt mang theo một luồng quyết tuyệt, ngây ngẩn nói, “Huynh đã nói, chỉ cần hoàng huynh còn là Hoàng Đế, Hương Diệp Nhi sẽ mãi là Hoàng hậu, ta vĩnh viễn sẽ chẳng thể làm gì, như vậy, chỉ cần hoàng huynh không còn là Hoàng Đế nữa… vậy thì có thể chứ.”
Minh Lam nghe vậy khẽ khựng lại, ngay sau đó khóe miệng tràn ra một nụ cười giảo hoạt, nắm lấy vai Tiêu Cẩm nói, “Ngũ đệ từ trước đến nay đều rất thông minh.”
Lần đầu tiên mẫu hậu đưa Hương Diệp tiến cung, là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng, cô gái nhỏ gần tám tuổi đó, trên khuôn mặt non nớt yêu kiều tất cả đều là yên tĩnh, ánh mắt linh hoạt lại trong trẻo lạnh lùng, chỉ liếc một cái, liền khó mà dời mắt được, nàng đứng trước mặt mẫu hậu cười đến là vui mừng, gọi hắn “Tiêu Cẩm ca ca”
Vào nội viện, hắn tìm nàng chơi đu dây, Tiểu Hương Diệp chẳng qua chỉ nhàn nhạt nhìn qua, chẳng chút hứng thú, “Ta không có hứng thú với đồ chơi của trẻ con.”
Từ đó về sau, ánh mắt của Tiêu Cẩm lúc nào cũng đặt trên người Hương Diệp, càng ở chung, càng cảm thấy thân thiết, cho đến khi Hoàng tổ mẫu nói, chờ sau khi Hương Diệp lớn lên, cho đính hôn với hoàng tử, làm người một nhà, khi đó hắn đã quyết định, muốn vĩnh viễn là người chung một nhà với Hương Diệp.
Hắn muốn thành hôn với nàng.
Cho dù tương lai có gánh trên lưng tiếng xấu, cũng muốn lấy nàng.
LinkedInFacebookGooglePinterestTumblrTwitter