“Cho nên anh để anh ấy đi một mình?” Hương Diệp gằn lạnh giọng nói, Tần Khê nhất thời im lặng, Hương Diệp quay người lại chạy thẳng ra ngoài, mặc dù cô không nghĩ là Ngọc Sanh Hàn có thể làm điều gì vì cho cô, tên gian thương như hắn, cho dù nói thế nào cũng không thể vĩ đại đến mức dùng tính mạng của hắn tới cứu cô được, nhưng mà…
Không nhịn được lo lắng, cô lo cho hắn.
Mới vừa bước ra khỏi sương phòng, đã thấy người nọ đứng trên cầu son, ánh mắt lạnh lẽo, nhìn thẳng cô, bỗng nhiên cong lên một nụ cười nhẹ, Hương Diệp dưới chân vừa động, trực tiếp chạy lên cầu, nhìn Ngọc Sanh Hàn, ánh mắt gợn sóng trong suốt, đột nhiên đưa tay chạm lên khuôn mặt Ngọc Sanh Hàn, ôm lấy nhìn tới nhìn lui, sau đó, kéo cao cánh tay, quay quay mấy cái, hỏi, “Chưa gãy chứ?”
Ngọc Sanh Hàn vốn đang có chút cảm động vì động tác của cô, chợt nghe thấy câu này, lập tức trầm mặt xuống, đẩy móng vuốt cô ra.
“Anh không làm sao.” Hương Diệp nhìn hắn mỉm cười, nói là câu khẳng định, trong mắt ôn thuần vừa đủ, giống như vẻ mặt chỉ có khi đối mặt với đám hoa của cô mới có.
Ngọc Sanh Hàn đảo mắt, trông thấy Tần Khê đứng sau lưng Hương Diệp, đột nhiên nói, “Tôi tìm cho anh một vị sư phụ.”
Tần Khê cùng Hương Diệp đồng thời ngẩn ra, giữa không trung bỗng nhiên vang lên một tràng cười, một nam tử tóc trắng mặt như hài đồng chân đạp khinh công, mũi chân xẹt qua mặt hồ, tựa hồ như hiện lên từng trận gợn sóng, gió nhẹ lướt qua, đáp xuống bên cạnh Tần Khê, Tần Khê chỉ cảm thấy trên vai nằng nặng, người nọ vẻ đầy thân mật nắm lấy vai hắn cười to, “Lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi đã thấy ngươi thiếu sư phụ, vừa đúng, làm đồ đệ của ta là được ~”
Tần Khê chỉ mình, nói không ra lời, “Ta?….” Bộ dạng của hắn chính là bộ dạng thiếu sư phụ? Sao ông không nói bộ dạng của ta giống đang thiếu vợ đi?
“Lại nói ông là ai hả?” Giọng nói này nghe thật quen tai.
“Bách Quái!” Ngọc Sanh Hàn lạnh lùng giải thích, Tần Khê lập tức kinh hãi trừng lớn mắt, không nói đến gương mặt con nít này, thoạt nhìn còn trẻ hơn cả hắn, thì thanh âm này miễn cưỡng cũng có thể tiếp nhận, bỏ chiếc mặt nạ dữ tợn kia đi, thì ra bên trong là gương mặt như thế này, như vậy, như vậy….
“Đáng yêu.” Hương Diệp nhàn nhạt bổ sung, không ngờ Bách Quái lập tức nổi đóa, “Không được nói ta đáng yêu!” Nhưng mà gương mặt này, cái mặt con nít này nhìn kiểu gì cũng không thích hợp với cái danh hiệu “Suất khí” như Bách Quái được!
“Hừ!” Bách Quái hừ một tiếng, nói thẳng, “Hai ngày nữa Danh Dược cũng sẽ tới đây, đến lúc đó cùng nhau bái sư đi!”
“Cùng nhau?” Tần Khê nghi vấn, Bách Quái ngọt ngào cười một tiếng (thực ra thì lão nói đó gọi là cười quái dị): “Ngọc tiểu tử bái Danh Dược làm thầy.”
“Cái gì?!!!” Giữa không trung vang lên một tiếng rống sợ hãi, Quái Lão lại từ trên trời rơi xuống, vươn tay níu lấy áo của Bách Quái, “Ngươi nói Danh Dược muốn nhận Hoàng đế làm đồ đệ?!” Vậy lão thì làm sao bây giờ? Ngọc Sanh Hàn là đồ đệ lão đã định trong lòng nha! Sao lại có thể làm đồ đệ của người khác được chứ?!
“Quái Lão! Ngươi cái tên này sao lại ở đây?” Bách Quái rú lên quái dị, trên mặt Quái Lão hơi có chút lúng túng, “Cái này ngươi đừng quản làm gì.”
Bách Quái cũng không bỏ qua cho lão, vươn tay một phen kéo tay lão ta, “Vừa khéo! Lần trước ngươi nợ tiền rượu của ta còn chưa có trả đâu! Hai trăm chín mươi hai, mau lên! Trả đây!”
“Hai trăm chín mươi hai? Lần trước có hai trăm chín mươi lượng! Ta một năm cũng không đến tìm ngươi, lòi đâu ra hai lượng nữa?”
“Chính là tiền lãi một năm không có tiếng động nào~” Bách Quái cười hắc hắc, lộ ra chiếc răng hổ đáng yêu, hai người tự thuyết tự thoại, lập tức thành buổi tụ hội ôn chuyện đòi tiền rượu của hai tiểu lão quái.
“Ngươi đi ăn cướp luôn đi!” Quái Lão gầm nhẹ một tiếng, một câu thôi, muốn đòi tiền ta? Không có cửa đâu!!