Quay đầu, nhìn ba người giống như đang xem trò vui, đột nhiên nói, “Tiền rượu trước không nói, trọng điểm bây giờ là, ngươi nói, Danh Dược muốn nhận Hoàng Đế làm đồ đệ?” Đây chính là Danh Dược đó, Linh Y Danh Dược tử!
“Hừ hừ~ thì sao? Ngươi muốn tranh đồ đệ với Danh Dược?” Bách Quái cố ý cười nói, ai ngờ Quái Lão vậy mà lại giống như tức đến hỏng luôn, nghẹn mặt, ý tứ là không dám.
“Sư phụ Quái Lão!” Lại một tiếng thét kinh hãi, mọi người nghiêng đầu, Quái Lão cười khan nhếch khóe miệng, “Là tiểu tử Tiêu Cẩm sao…”
Xong~ Tình huống càng ngày càng phức tạp ~
Lễ bái sư được cử hành ở trong thao trường phía sau hoàng cung, Hương Diệp mấy ngày nay có thể nói là danh xứng với thực mặt trời mọc thì dậy, mặt trời lặn thì nghỉ, Ngọc Sanh Hàn tuy nói bái sư, lại không lấy được bất kỳ giải dược gì, cho nên mấy ngày nay, khi Hương Diệp tỉnh lại, lúc phát hiện một cánh tay của Ngọc Sanh Hàn vẫn còn quàng bên hông cô, cô đã rất bình tĩnh coi như không thấy.
Nhẹ nhàng gạt tay hắn ra, sau đó đứng dậy.
Thay cô canh giữ vào buổi đêm, cô hiểu, đây là để tránh cho người ta phát hiện ra cô hơi thở như đã chết, bỏ “hàng rào gai” ra… cô có thể hiểu đó là ham mê của Ngọc lão Đại (thừa dịp cô ngủ chết vừa đúng lúc lấy lại chủ quyền cái giường này), nhưng mà, ôm cô ngủ….
“Tối nào cũng ôm một thân thể lạnh như băng mà không thấy lạnh sao?” Hương Diệp rốt cuộc vẫn phải hỏi, trưng ánh mắt không chút nhấp nhô nào nhìn hắn. Ngọc Sanh Hàn chỉ nhìn cô một cái, thản nhiên nói, “Chăn đắp dày một chút là tốt rồi.”
Hương Diệp hiển nhiên không hài lòng với đáp án này lắm, bướng bỉnh nhìn chằm chằm hắn, Ngọc Sanh Hàn im lặng một hồi lâu, đột nhiên thấp giọng buồn bực nói, “Nhưng cô sẽ lạnh.”
Mỗi đêm ôm, cứ cảm thấy lạnh lắm, cô lạnh lắm.
Lúc hai người đến thao trường, Tần Khê cùng Tiêu Cẩm đã mặc một thân thường phục đứng chờ. Hôm nay là lễ bái sư của bọn họ, Ngọc Sanh Hàn bái Danh Dược làm thầy, đồ đệ Quái Lão nhìn trúng đã bị Danh Dược Tử đoạt đi, vốn là Tần Khê đuổi theo muốn bái sư cũng đã bái Bách Quái làm thầy, lần này chỉ còn dư mỗi Hương Diệp….
Vốn là Hương Diệp cũng chẳng muốn bái sư, chẳng qua là thấy Quái Lão đáng thương, mới bái ông ta làm thầy ( thực ra là do Quái Lão nói ông ta biết rất nhiều bí quyết dùng hoa chế rượu) cùng hoa có ý, Hương Diệp Nhi đương nhiên sẽ bị câu qua, người vui mừng nhất đương nhiên là Tiêu Cẩm, vậy mà lại thành đồng môn với Hương Diệp Nhi.
Danh Dược Tử mặc một thân nhẹ nhàng màu nâu xám, trên mặt miễn cưỡng che một tầng sa đen, ánh mắt như lưỡi câu, bởi vì có Tiêu Cẩm ở đây, mấy người không hề nhắc đến chuyện Hương Diệp trúng độc.
Bách Quái cùng Quái Lão ngồi ngay ngắn ở hai bên Danh Dược Tử, hai người thoạt nhìn như cũng rất kiêng kỵ với Danh Dược Tử, nhất là Quái Lão, căn bản không dám làm trái ý bà ta, ban đầu để cho đám Ngọc Sanh Hàn đi lấy Tương Ngọc, cũng chỉ là bởi vì năm ngoái không cẩn thận đắc tội với Danh Dược Tử, né một năm không dám lên đảo Lam Ngọc, Tuyệt đối không ngờ tới Danh Dược Tử lại nhận Ngọc Sanh Hàn làm đồ đệ.
Chẳng lẽ là dùng mỹ nam kế?
Ba sư phụ ai cũng có ý nghĩ xấu xa của mình, ba đồ đệ dâng trà.
Danh Dược Tử ghé vào bên tai Ngọc Sanh Hàn, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe thấy được nói, “Nhật Dạ Hiểu có mấy ngày mấy đêm ta đều đã nói cho ngươi, có thể trước thời hạn đó học được cách giải Nhật Dạ Hiểu hay không còn phải xem chính bản thân ngươi.”
Ngọc Sanh Hàn mắt lạnh dừng trên mặt bà ta, khóe miệng mang theo một nụ cười nhạt lạnh lùng, dâng chén trà lên, “Sư phụ, mời.”
Khóe miệng Danh Dược Tử cong lên một nụ cười, nhận lấy chén trà uống một hơi cạn sạch.
“Cũng đã chính thức bái sư rồi, Danh Dược Tử còn chưa giao giải dược cho cậu sao?” Tần Khê ghé vào bên tai Ngọc Sanh Hàn thấp giọng hỏi, Ngọc Sanh Hàn chỉ liếc hắn một cái, thản nhiên nói, “Không phải lấy chuyện Danh Dược Tử thu tôi làm đồ đệ làm điều kiện, là tôi cầu xin bà ấy nhận làm đồ đệ.”
“Cậu mà cũng có lúc cầu người ta nhận làm đồ đệ?” Vẻ mặt Tần Khê như phát hiện ra châu lục mới, trên mặt tràn ngập ý cười vui sướng khi người gặp họa, Ngọc Sanh Hàn chẳng thèm để ý đến hắn, Danh Dược Tử nói không cứu thì sẽ sẽ không cứu, hắn mặc dù không biết Danh Dược Tử, nhưng hắn cũng không muốn làm chuyện sống chết quấn lấy.
“Nếu tiền bối không chịu cứu, vậy xin tiền bối nhận ta làm đồ đệ, ta tự mình cứu.” Nhìn ánh mắt cố chấp của Ngọc Sanh Hàn, Danh Dược Tử không hề gây khó dễ chút nào, chỉ hỏi hắn, “Chỉ là để giải được độc Nhật Dạ Hiểu?”
“Không phải.” Là vì không muốn phải chịu cảm giác nhìn cô ấy thống khổ mà mình lại chẳng thể làm gì được đó nữa.