“Nhưng mà lão đại, chẳng lẽ chúng ta không nói gì?”
“Đương nhiên là không nói, bắt được rồi mới nói! Cũng không đúng, Hoàng hậu nương nương không chịu nổi kinh hách, bắt được hay không bắt được cũng không được nói, kinh động [long thai trong bụng nương nương] chính là tội lớn!”
Đây mới là chính đạo, thị vệ trưởng nhân cơ hội dạy bảo đám tiểu đệ một phen, mà Ngọc Sanh Hàn đi chưa xa cũng đang nhẫn đến cực khổ, bởi vì Hương Diệp ở trong lòng hắn, đang vươn tay liều mạng nhéo hông hắn, nếu không phải là hắn nói dóc tung trời như vậy, cô đâu đến mức bị đám người trong cung mở miệng ngậm miệng đều giắt bên miệng.
Ngọc Sanh Hàn giữ nguyên bộ mặt không sao cả, trực tiếp ôm cô ngồi lên xa liễn, chân trước vừa mới bước vào Thi Ngưng điện, chân sau Thái hậu đã tới, nhìn Hương Diệp hỏi: “Ai gia nghe nói Hoàng thượng ôm Hoàng hậu hồi cung, Hoàng hậu bị làm sao sao? Không thoải mái ở đâu? Có cần truyền thái y không?”
Thái độ biến chuyển một trăm tám mươi độ, nói thực là hai người vẫn có chút không quen.
“Để mẫu hậu lo lắng, chẳng qua là tản bộ hơi lâu, Hoàng hậu thấy mệt, nên Trẫm mới ôm Hoàng hậu về.” Ngọc Sanh Hàn nhàn nhạt giải thích một câu, Thái hậu lại hỏi, “Sao lại tản bộ trễ như vậy? Hoàng hậu đang có mang, đi lại nhiều cũng không tiện~”
Hương Diệp rất muốn nói, thái y chẩn đoán mới hơn một tháng, bụng cũng không thấy, tại sao không thể đi lại nhiều một chút?
“Mẫu hậu nói phải, thần thiếp vốn mệt mỏi không muốn đi, Hoàng thượng lại nhất quyết kéo thần thiếp đi.” Hương Diệp thay đổi vẻ lãnh đạm lúc trước, vẻ mặt như làm nũng nhìn Thái hậu, Ngọc Sanh Hàn mới cau mày, Thái hậu đã bắt đầu dạy bảo, “Hoàng nhi, không phải là ai gia trách con, Hoàng thượng muốn tìm người tản bộ, tội gì phải lôi kéo Hoàng hậu? Hoàng hậu mệt thì phải để cho Hoàng hậu nghỉ chứ!”
Nói xong lại chuyển qua Hương Diệp, từ ái vô cùng nói, “Sau này nếu Hoàng nhi bắt nạt ngươi, cứ nói cho ai gia, ai gia thay ngươi làm chủ.”
Hương Diệp chỉ có thể gật đầu, nhìn dáng vẻ đột ngột thay đổi của Thái hậu, chỉ có thể nói, sức mạnh của đứa nhỏ thực lớn. Cô không khỏi hoài nghi, nếu để Thái hậu biết bụng cô là giả, sợ rằng Thái hậu lúc đó sẽ hận chết cô, sau này, cuộc sống nhất định càng thêm khổ sở.
“Thái hậu vẫn có tình yêu với con trai.” Hương Diệp chỉ có thể cảm thán như vậy, “Chẳng qua là tình yêu của bà ấy không thể hiện rõ ràng, bà ấy nắm lấy chính quyền, cũng là để giúp cho Ngọc Sanh Hàn cũng cố ngôi vị Hoàng đế, hắn có thể vẫn chưa hiểu ra.”
“Cô cảm thấy tôi có thể hiểu?” Ngọc Sanh Hàn nhìn cô, ánh mắt nhẹ bẫng, Hương Diệp cười nhạt, “Bởi vì anh không giống hắn.”
Hương Diệp nói đúng, hắn hiểu, nếu không phải là vì tình yêu với con trai, bà ấy sẽ không đối với chuyện hắn thu hồi phân nửa chính quyền mà im lặng như vậy, Nhiễm Thái hậu muốn con trai trở thành một Hoàng Đế, học được cách cầm quyền, đầu tiên là phải học được cách đoạt lại những quyền lợi thuộc về mình từ trong tay bà ấy.
“Nếu cô đang lo lắng chuyện bà ấy biết mang thai là giả, chúng ta có thể để nó biến thành thật…” Một tiếng lầm rầm, khiến cho Hương Diệp nghe không rõ ràng, là hắn nói mơ hay thực sự lên tiếng với cô? Hương Diệp ngượng ngùng quay đầu, lại thấy mi mắt hắn nhắm chặt, hơi thở đều đặn, Hương Diệp cười thầm, Ngọc Sanh Hàn sao có thể nói những lời như vậy, một bàn tay đặt lên ngực, đang nhắm mắt lại, trên tay lại bị một bàn tay khác nắm lấy, lòng bàn tay ấm áp, bao phủ lấy tay cô, Hương Diệp chợt quay đầu, trong đêm, ánh mắt Ngọc Sanh Hàn sáng như ánh sao, thâm thúy chớp lên, cô không biết, tại sao mình lại có cảm giác hốt hoảng như vậy.