Hương Diệp lười phải nhìn hắn, quay đầu, lại thấy Ngọc Sanh Hàn giống như đang muốn thử sờ cái đầu tròn trịa của con chó nhỏ, bộ dáng kia thay vì nói hắn muốn sờ nó, chẳng bằng nói hắn thoạt nhìn như muốn vặn đầu nó xuống….
“Cái đó, lúc anh vặn đầu nó ra cẩn thận một chút, đừng có để óc nó phun ra.” Hương Nại Nhi nhìn động tác của Ngọc Sanh Hàn, nhỏ giọng nhắc nhớ, Ngọc Sanh Hàn lúc này mới ngừng “động tác” trong tay lại, ngẩng đầu, hàn băng bắn phá càn quét, nhìn Hương Nại Nhi hỏi, “Cô là ai?”
Hương Nại Nhi ồ lên một tiếng trong lòng, đây chính là vị thứ ba trong truyền thuyết? Quả nhiên tin đồn không giả!
Tần Khê nghiêng đầu nhìn muội muội tốt của mình, Hương Diệp cũng mặt đầy vô tội ——- anh nhìn em làm gì?
Tần Khê cười khan một tiếng nhìn về phía Hương Diệp, “Trông bộ dạng kia cũng biết Tiểu Hương Hương chưa nói gì rồi~ ” quay đầu, kéo Hương Nại Nhi nói với Ngọc Sanh Hàn, “Cái đó, mặc dù tình huống khá phức tạp, nhưng có vẻ như chúng ta có đồng bọn mới, lão Tứ… làm quen một chút đi.”
“Này! Lão Tứ cái gì! Có anh là lão Nhị* thì có!”
*lão Nhị = tiểu đệ đệ á, bó tay bạn Nhi =))
“Con gái con đứa, nói chuyện sao lại thô tục như vậy chứ?” Tần Khê lớn tiếng cảm khái, Hương Nại Nhi lập tức vung nắm đấm lên với hắn, Tần Khê vội vàng trốn phía sau con chó nhỏ trong ngực Ngọc Sanh Hàn.
“Hương Nại Nhi?” Ngọc Sanh Hàn lại lạnh lùng mở miệng, Hương Diệp cùng Tần Khê không hẹn mà cùng hỏi, “Làm sao anh/cậu biết?”
Ngọc Sanh Hàn ngẩn ra, thuận miệng nói, “Hôm qua Trẫm có nghe Hinh phi nhắc tới.”
Hương Diệp nghe vậy, chỉ thản nhiên ngoảnh đầu đi, không nói gì nữa, thì ra là tối hôm qua, Ngọc Sanh Hàn khuya như vậy mới về, là từ chỗ Hinh phi về. Tần Khê nhìn bộ dạng của Hương Diệp, lại nhìn Ngọc Sanh Hàn một chút, trong lòng có chút bực dọc, tuy nói hai người là hữu danh vô thực, nhưng mà hắn cũng không để ý nếu Tiểu Hương Hương cùng Ngọc Sanh Hàn cặp thành một đôi, nhưng mà bây giờ, hình như không có khả năng.
Ngọc Sanh Hàn, thật khiến hắn thất vọng! Hôm nào phải nhắc nhở Tiểu Hương Hương một chút, đừng có ngủ cùng một phòng mãi, đỡ phải chịu thiệt~
Ba người ai có suy nghĩ riêng của người đó, thiếu chút nữa đã quên còn có Hương Nại Nhi, Ngọc Sanh Hàn không được tự nhiên nghiêm mặt, thả con chó nhỏ trong lòng qua một bên, lúc này mới chính thức gặp mặt Hương Nại Nhi, Hương Nại Nhi quan sát trên dưới một lát, kết luận tổng kết là, “Tần Khê, tin tôi đi, anh ta và Hương Diệp nhất định là một đôi!”
Vừa dứt lời, một con dao của Ngọc Sanh Hàn đã bổ xuống đầu Hương Nại Nhi, tuy nói là không dùng hết lực, nhưng mà cũng hơi bị đau đấy! Hương Nại Nhi còn chưa bùng phát bạo lực, đã bị bổ cho một dao trước, sắc mặt khó coi, nói thế nào cũng tức không chịu được.
Cô nàng xắn tay áo, đang chuẩn bị cùng cái tên không có phong độ lịch thiệp này chiến một trận, ai ngờ, Ngọc lão Đại hàn quang đảo qua, trừng đến mức Hương Nại Nhi xắn tay áo cả nửa ngày không có tiếng vang….
Lão Tam đấu với lão Tứ, lấy thất bại của Hương Nại Nhi làm kết cục, Tần Khê nhìn, trong lòng đắc ý thôi rồi~
Hương Diệp cũng rất buồn bực, chẳng lẽ công lực của cô lại kém Ngọc Sanh Hàn? Nghĩ mãi mà không ra, Hương Nại Nhi chính thức gia nhập cũng đã xác định, dự cảm của Ngọc Sanh Hàn cuối cùng cũng thành hiện thực, nhưng mà, hình như cũng chẳng ảnh hưởng gì, ngược lại, câu kết luận kia của cô nàng hắn rất vừa ý. (Hương Nại Nhi: Vừa ý anh còn đánh tôi?!)
Hương Diệp bắt đầu chuẩn bị cho thọ yến của Thái Hậu, Hương Nại Nhi ở phủ của Ngọc Khê hầu, mang theo đám nghệ nhân kia bắt đầu chuẩn bị tiết mục, giữa đó có chút nhạc đệm, ví dụ như, Tần Khê hình như muốn phản kháng lại sự thống trị hắc ám của Hương Nại Nhi, sai người tìm một con chó nhỏ chuẩn bị mang theo bên mình, lại ví dụ như, Tần Khê bởi vì dị ứng với con chó nhỏ kia, kế hoạch phản kháng tuyên bố thất bại, chuyện này khiến cho Hương Nại Nhi cười sằng sặc một tháng trời…