Một tháng sau, thọ yến của Thái Hậu cử hành ở Kim Loan điện, đám Hinh Phi ngồi hai bên trái phải, Hương Diệp đỡ Thái Hoàng Thái Hậu cùng ngồi xuống, khó gặp được ngày lễ, Thái Hoàng Thái Hậu mới ra ngoài một phen, nhìn khung cảnh một lượt, trong lòng khẽ cảm thán, kéo tay Hương Diệp nói, “Năm đó ngày sinh của ai gia, cũng phô trương thanh thế như vậy, long trọng vô cùng, nhưng mà ai gia nhớ nhất, là buổi thọ yến tiên hoàng tự mình tổ chức cho ai gia, cũng biểu diễn, cũng tiệc rượu như vậy, nhưng lại cảm thấy trong lòng thực ngọt ngào.”
“Hoàng thượng bận rộn, nếu không cũng sẽ không sai thần thiếp chuẩn bị, đợi đến ngày sinh của Hoàng tổ mẫu, nhất định cũng sẽ rất náo nhiệt.” Hương Diệp nhẹ nhàng đáp lại, nhìn xung quanh đại sảnh, nhưng không thấy bóng dáng Tiêu Cẩm đâu, sau khi từ biệt ở khu săn bắn, hắn không hề xuất hiện lại nữa, quả nhiên là không trở về nữa.
“Đáng tiếc, không có Tiêu Nhi ở đây, lúc ngươi và Hoàng thượng bận rộn, Tiêu Nhi mà ở quốc đô thì đã ở bên cạnh ai gia rồi, hài tử kia..” Thái Hoàng Thái Hậu nói xong, giống như thở dài, lại không nói thêm gì nữa, bà muốn nói gì, Hương Diệp sao lại không biết, chẳng qua là không như mong muốn, có những lời, Thái Hoàng Thái Hậu không thể nói, cô lại càng không thể nói.
Nhiễm Thái hậu cùng Thái Hoàng Thái Hậu ngồi ở vị trí cao nhất, Ngọc Sanh Hàn cùng Hương Diệp ngồi bên dưới, mà một bên là dành cho hoàng tộc đứng, ngồi theo hình chữ U, Cao Thân vương cùng Lam vương gần nhất, Tần Khê ngồi trên Tiêu Cẩm, chẳng qua là vị trí của Tiêu Cẩm lại trống không, cách ra như vậy, là đến chỗ các đại thần ngồi.
Đợi mọi người ngồi xuống, Thái hậu mới mở màn, “Hôm nay mượn ai gia ngày sinh, vì long tôn của ai gia trong bụng hoàng hậu cùng nhau chúc mừng, đại hỉ của Hoàng thượng, phải ăn mừng thật lớn một phen mới phải!”
Thái Hậu vừa nói xong, Hương Diệp lúc này mới đứng dậy, đoan trang hành lễ. “Đa tạ mẫu hậu.”
Tiếng nói vừa dứt, lại nghe thấy một tiếng động vọng vào, đột ngột không ngớt, mọi người chỉ thấy Tiêu Cẩm một thân áo trắng, sắc mặt hơi có vẻ tái nhợt, khóe miệng vẫn treo lên một nụ cười nhẹ, lững thững bước đến, thiếu niên nhẹ nhàng, tuấn tú tiêu sái.
Tiêu Cẩm nhanh chóng đảo mắt qua người Hương Diệp, tiếp đó đi tới trước Thái hậu, dâng lễ vật lên, “Tiêu Cẩm vì chuẩn bị lễ vật nên đến chậm, mong Hoàng nương không lấy làm phiền lòng. Chúc Hoàng nương thiên tuế.”
Thái hậu chẳng qua chỉ nhẹ nhàng đáp một tiếng, dù nói thế nào hôm nay cũng là ngày đại hỉ, bà cũng lười phải so đo với con trai Minh Phi, lại thấy trên tay Tiêu Cẩm bưng một chiếc hộp khác, đột nhiên đi về phía Hương Diệp, đuôi mày hơi nhíu, lại thấy Tiêu Cẩm chỉ cười.
“Hoàng huynh, Hoàng hậu nương nương, Tiêu Cẩm nghe nói, hoàng hậu có đại hỉ, tự mình tới cung chúc trước, lại tới lầm canh giờ, mong Hoàng huynh cùng Hoàng hậu nương nương không lấy làm phiền lòng.” Giọng nói Tiêu Cẩm nghe rất nhẹ, tựa hồ như không mấy nhấp nhô, Cầm phi khẽ ngẩng đầu, nhìn thấy ánh hồng trong mắt Tiêu Cẩm, tay không tự giác đặt lên chiếc túi bên hông, bên trong là miếng thanh ngọc nhặt được hôm đó.
“Ngũ đệ nói quá lời.” Ngọc Sanh Hàn nhàn nhạt trả lời một câu, Tiêu Cẩm đưa tay, đem hộp gấm trong tay đưa tới trước mặt Hương Diệp, nhìn cô, nhẹ giọng nói, “Đây là Tiêu Cẩm cố ý chế tác cho nương nương, chúc mừng đại hỉ của nương nương.”
Hương Diệp đưa tay nhẹ nhàng nhận lấy, cũng không mở ra, nhàn nhạt cười một tiếng, “Đa tạ Tiêu vương gia.”
Đang chuẩn bị sai người cất lễ vật đi, lại nghe Bình phi đột nhiên nói, “Hôm nay Tiêu vương gia tới chúc thọ, ngay cả lễ vật của Hoàng hậu nương nương cũng chuẩn bị, thực sự có lòng, như vậy, sao nương nương không mở ra để mọi người được chiêm ngưỡng vật quý?”
Ngọc Sanh Hàn nghe vậy nhíu mày, nhìn Bình phi, trong mắt mang theo ý cảnh cáo, Bình phi rụt cổ một cái, Hinh phi nhìn trong mắt, chỉ than, Bình phi này thực không biết xem sắc mặt.