Ánh mắt thanh lãnh liếc về phía Bình Phi, Ngọc Sanh Hàn giờ mới phát hiện, trên mặt Bình Phi hoàn toàn rơi vào trạng thái mê man, đối với mấy cái gì mà dịch tế bào, đường gluco… sắc tố hoa gì đó, hoàn toàn không hiểu.
Hương Diệp nhét nho vào trong miệng Ngọc Sanh Hàn, đồng thời dùng ánh mắt như cười nhạo, ghé vào bên tai hắn thấp giọng nói, “Thần thiếp thấy, Hoàng thượng nhất định là chưa từng theo đuổi con gái bao giờ, nếu không, ai cũng sẽ bị nguười dọa chạy.”
Người ta đang lãng mạn, lấy axit với bazơ ra làm gì chứ….
Đúng là giỏi nhất dội nước lã…
Ngọc Sanh Hàn nghe Hương Diệp cười nhạo, thầm nghĩ cô cũng đâu có tư cách chứ…. Sắc mặt xị ra, quay ra Bình Phi, hiếm hoi lắm mới cười một tiếng, đột nhiên đứng dậy, bước tới bên cạnh một bụi hoa, thuận miệng nói: “Tự hữu yên nhiên thái, phong tiền dục tiếu nhân. Quyên quyên triêu khấp lộ, áng áng dạ sinh hương. . .”*
* Tạm dịch : Tự sinh vẻ xinh đẹp, đón gió như đang cười. Từng giọt như sương lệ, tầng tầng ngát hương đêm. => Một bài thơ thời đời Tống, Hàn lão Đại đạo thơ tán gái trắng trợn =))
“Thơ của Hoàng thược thực hay!” Bình Phi nghe vậy vội khen, nhưng nhìn bộ dáng trước sau bình tĩnh của Hương Diệp, trong lòng không khỏi buồn phiền, Hoàng thượng nhìn hoa làm thơ, nói vậy cũng lại là vì Tần Hương Diệp này, chỉ ê ẩm nói: “Hoàng thượng lần này, đúng là khiến trái Hoàng hậu ngọt ngào.”
“Bình phi không biết sao?” Ngọc Sanh Hàn bỗng nhiên đi tới trước mặt nàng ta, khẽ cầm lấy tay nàng ta, “Hoa Hàm tiếu giống như lúm đồng tiền lộ ra trên mặt mỹ nhân mỉm cười, ngọt ngào yêu kiều, giống như nét cười trên mặt Bình Phi vậy…”
Thanh âm khàn khàn dễ nghe, lại nói những lời ngọt ngào hiếm thấy, khiến cho Bình Phi ngây ngốc choáng váng, sắc mặt ửng đỏ, cười duyên giống như vỗ nhẹ một cái lên ngực Ngọc Sanh Hàn, cả người thuận thế dựa vào, trong ánh mắt mang theo đắc ý,
Nhưng không thấy, ánh mắt đắc ý của Ngọc Sanh Hàn trên đầu liếc qua Hương Diệp, ý tứ trong mắt rõ ràng, đó chính là Ngọc lão Đại hắn một là không ra tay, hai là ra tay rồi, tuyệt đối sẽ dễ như trở bàn tay.
Hương Diệp nhìn Ngọc Sanh Hàn lạnh lùng nhíu mày, tuy nói, hắn rõ ràng là làm cho cô xem, nhưng nhìn trong ngực hắn có một người dựa ào, trong lòng lại cảm thấy… có chút buồn phiền.
Giống như là cảm giác khó chịu trong ngực.
Hương Diệp quay đầu, không nhìn hai người, chỉ chốc lát, liền lấy cớ khó chịu rời đi.
Một mình tản bộ bên ven hồ, nhìn mặt hồ gợn sóng, tựa hồ như nghe thấy cách đó không xa, tiếng Hương Nại Nhi đang gào thét với Tần Khê, cùng với ánh mặt trời chính ngọ, cảm giác chói lọi không ngớt.
Đừng bên hồ, không biết qua bao lâu, ngay cả Hương Diệp cũng cảm thấy có chút hoảng hốt, chợt, cảm giác có người đang đến gần sau lưng, Hương Diệp chợt xoay người lại, lại thấy Bình Phi vồ hụt trên tay, bị cô bắt tại trận, trên mặt Bình Phi khó xử một lúc, nhưng chỉ trong mấy giây, nhìn Hương Diệp, mặt đầy vẻ phẫn hận bất mãn.
Theo lý thuyết, vừa mới được Ngọc Sanh Hàn hiếm hoi dụ dỗ một lúc, tâm trạng phải bay lên trời mới đúng, Hương Diệp không biết, sau khi cô vừa đi, Ngọc Sanh Hàn cũng đứng dậy, bỏ Bình Phi lại đi thẳng.
Khó trách nàng ta bất mãn, khó trách nàng ta muốn hận cô.
Vốn, vị trí hoàng hậu kia, cũng hẳn là của nàng ta.
Hiện giờ, Hoàng thượng không sủng ái nàng ta, ngay cả Thái hậu, cũng đứng về phía Hương Diệp, không phải chỉ là mang long loại sao? Được Hoàng thượng chuyên sủng một năm, mang long thai thì có gì đặc biệt hơn người!
Nàng ta vốn nghĩ, nếu Hoàng hậu thần không biết quỷ không hay rơi xuống nước, thai nhi không còn… Vậy Thái hậu không chừng sẽ lại đứng về phía nàng ta, nói không chừng, Hoàng thượng cũng có thể….
Nàng ta làm sao ngờ được, Hương Diệp lại đột nhiên quay đầu, trên mặt uất hận, Bình Phi giơ tay, bàn tay định vung lên đánh về phía mặt Hương Diệp, vẫn không ngờ tới, Hương Diệp không phải là một tiểu nữ tử cả ngày chỉ biết hái hoa trồng hoa như nàng ta vẫn tưởng.