Hoa Si Hoàng Hậu

Chương 97: Ai chán?




Hắn chạy về phía cô, sau đó không do dự nhảy xuống nước.
Hương Diệp cảm thấy cánh môi tê dại, quay đầu, không muốn nhìn vào mắt hắn, lại liếc thấy, Tiêu Cẩm đứng một bên, kinh ngạc nhìn hai người, đáy mắt không có phẫn hận, đồng thời cũng không có lấy một tia nhiệt độ.
Hai con mắt lạnh lẽo, nhìn chăm chú vào bọn họ, khiến cho Hương Diệp không khỏi run lên trong lòng.
Nhưng cô không nhìn thấy Ngọc Sanh Hàn, trong mắt cũng sương giá như vậy, mang theo chút cảnh cáo, vuốt gò má của cô, hơi dùng sức, trầm giọng nói, “Tần Hương Diệp, em không muốn sống nữa.”
Hương Diệp không mở miệng, nhắm mắt lại, không nhìn nữa.
Cảm giác Ngọc Sanh Hàn ôm lấy cô, sau đó lạnh giọng kêu: “Truyền thái y!”
Giọng nói của Bình Phi, cô không nghe thấy nữa, sau này cũng không,
Hôm đó, thái y chẩn bệnh, Hoàng hậu vì bị rơi xuống nước nên kinh hách, thai nhi trong bụng đã không còn. Bình phi bị Ngọc Sanh Hàn trực tiếp tước bỏ danh hiệu quý phi, đưa về phủ Tướng quân.
Thái Hậu biết chuyện này, không nói gì, chỉ thở dài, không nhắc đến Bình Phi, cũng không nói gì đến Hương Diệp.
Chuyện phế phi truyền ra, đại thần trong triều nghị luận ầm ĩ, duy chỉ có Tân đại tướng quân không có lấy nửa chữ, gương mặt nghiêm nghị, trầm mặc không nói, Ngọc Sanh Hàn nhìn không thấu Tân Đại tướng quân, chỉ có Tần Khê hùng hồn nói: chó không sủa mới đáng sợ.
Chuyện này làm cho Bình phi gánh hết tội danh, mặc dù thủ đoạn không phúc hậu, cũng là làm một mẻ, khỏe cả đời, Bình Phi rời đi, đối với Hương Diệp, đối với bản thân nàng ta đều tốt, bọn họ đều đang ở độ tuổi thanh xuân đơn thuần, tội gì phải ở trong cung hao tổn tâm cơ vì một người đàn ông không thể nào quay đầu lại?
Sau khi từ sơn trang nghỉ mát quay về, Hương Diệp trực tiếp chuyển về Phượng Hoàn cung, tẩm cung Hoàng hậu bị bỏ không một năm, hôm nay lại vào ở lại, chuyện này khiến cho Hậu cung cũng nghị luận ầm ĩ một trận, nhiều cách nói khác nhau, chung quy cũng không thoát khỏi liên quan đến chuyện đứa bé.
Chỉ có Hương Diệp, vẫn chăm sóc đám hoa cỏ của mình như cũ, vốn đã không có đứa bé, không có thoải mái hơn, chẳng qua là nhìn vẻ mặt lo lắng của đám cung nhân bên cạnh, cảm thấy bất đắc dĩ đến buồn cười.
“Gần đây trong cung đang bàn tán cái gì?” Hương Diệp ngồi trong vườn cắt tỉa hoa cỏ, thuận miệng hỏi, sau lưng, Hương Nại Nhi cắn một miếng bánh, khoát khoát tay, “Còn không phải đều là mấy chuyện, hoàng hậu không có long loại nữa, đánh mất sự sủng ái của Hoàng thượng, vậy nên mới chạy về Phượng Hoàn cung.”
“Còn nữa, cái gì mà Hoàng hậu bởi vì không còn long loại, nản lòng thoái chí, cảm thấy không còn mặt mũi nhìn Hoàng thượng, một thân một mình ở Phượng Hoàn cung… úp mặt vào tường sám hối~” Hương Nại Nhi vừa nói đã cảm thấy buồn cười, lại hỏi, “Thật ra thì cậu đang tốt lành, sao lại chuyển đi?”
“Ngọc Sanh Hàn đã sớm có thể một mình đảm đương cục diện, cần gì cả ngày lẫn đêm đều đối mặt, rất chán.”
“Là cậu chán, hay là anh ta chán?”
Hương Diệp nghe vậy, lại im lặng, đặt cây kéo xuống, đứng dậy, đạm mạc nói, “Cậu không cảm thấy đây là cơ hội rất tốt sao? Trước tách ra, sau hai năm lại xuất cung, sẽ không làm cho người ta hoài nghi.”
“Ha, câu này nghe sao mà giống lấy cớ quá vậy?” Hương Nại Nhi vẻ mặt như nhạo báng, thấy Hương Diệp im lặng không nói, không thể làm gì khác hơn là chuyển đề tài, “Đúng rồi, hôm trước mình cuối cùng cũng gạt được bộ Thập đại khổ hình Mãn Thanh kia của Tần Khê, hay chúng ta tìm lúc nào đó, tìm một tên nào đấy thí nghiệm đi?”
Hương Diệp nghe vậy, liếc Hương Nại Nhi một cái, ánh mắt giống như nhìn quái thú, một lúc lâu mới nói: “Mình sẽ mặc niệm ba phút thay người kia trước.”
“Có thể là người đầu tiên thí nghiệm phát minh vĩ đại này, người kia phải cảm thấy tự hào mới đúng ~ cậu bảo chúng ta tìm người ở đâu thì được?” Hương Nại Nhi nói xong, đột nhiên kéo Hương Diệp, như lấy lòng nói. “Hay là cậu nói một tiếng với Ngọc Sanh Hàn, để mình đi Thiên lao lấy người, mình phụ trách thẩm vấn?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.